Chiếc vòng thần kì

Chương 7 : Xá lợi phật tổ

Ngày đăng: 01:14 27/06/20

Tùng về nhà thì trời đã tối. Nó ăn cơm xong, đang định luyện bộ tâm pháp tiếp thì một chiếc vòng lại lên tiếng:
– Người luyện bộ tâm pháp nữa cũng không ích lợi đâu? Cứ mãi thế thì ngươi cũng chỉ ở tầng thứ nhất thôi.
– Vì sao thế?
– Người thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại thiếu căn cơ nên luyện mãi cũng chả mạnh thêm.
– Thế làm thế nào để luyện thêm? Mà tâm pháp có mấy tầng, sao lúc truyền người chả nói gì cả?
– Ngươi có hỏi đâu mà ta nói… Nhưng mà ngươi muốn luyện thêm, thì thật sự cần có kinh nghiệm chiến đấu, vận dụng bộ tâm pháp thật thuần thục. Cái này ngươi phải tự rèn luyện, không ai giúp ngươi được.
– Ngươi làm khó ta quá vậy. Giờ ta đi đâu mà nâng kinh nghiệm thực chiến đây? Giờ mà ra ngoài đánh chém nhau thì bị công an gô cổ…
– Sao ngươi đẹp trai mà ngu quá vậy. Lọt vào tay một chủ nhân như ngươi, quả là bất hạnh cho ta. Ai nói là ngươi phải đi đánh nhau.
– Ngươi vừa mới nói kinh nghiệm thực chiến….
– Bó tay ngươi. Là thế này, ngươi chỉ cần đặt mình vào các tình huống phải vận dụng tâm pháp cực hạn, chứ không cần phải đi đánh nhau. Tất nhiên đánh nhau là cách tăng kinh nghiệm nhanh nhất…
– Nói rõ ra đi, ngươi cứ lập lờ thế ai biết được.
– Như thế này cho nhanh. Ngươi đi ăn cắp một thứ đi. Vật này được bảo vệ nghiêm ngặt, đảm bảo ngươi sẽ phải cố gắng lắm mới lấy được.
– Thứ gì?
– Xá lợi phật tổ ở Xá Lợi Tự.
– Nè, đụng vào tôn giáo là không nên nha. Bên ngoại ta theo phật nhiều lắm đó.
– Ngươi chỉ lấy về vài bữa rồi trả lại thôi, chứ có gì đâu. Hơn nữa nếu lấy được, đảm bảo với ngươi chỉ có lợi mà không có hại. Tu vi ngươi sẽ tăng nhanh lắm…
Nghe tới đây, Tùng không phân vân nữa. Nó cướp lời của chiếc vòng:
– Thế lấy như thế nào?

Xá Lợi Tự, Quận 3.
Bây giờ đã là nữa đêm, một bóng người nép trên tán cây đối diện chùa, nhìn vào chăm chú. Phải, đó là Tùng. Nghe lời chiếc vòng, nó mặc một bộ quần áo đen, kiếm thêm mảnh vải bịt mặt vào, nhìn không ra cái giống gì cả. Nó niệm cho thời gian đứng lại, rồi dùng tâm pháp phi một mạch tới Xá Lợi Tự.
Nó leo lên một ngọn cây, rồi niệm cho mọi vật bình thường. Chiếc vòng bảo không được cho thời gian đứng lại trong khi lấy trộm. Ánh đèn từ Xá Lợi Tự đã tắt, Tùng kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, rồi mới bắt đầu hành động.
Nó quan sát thật kĩ, xung quanh chùa không có ai, liền nhảy tót xuống gốc cây rồi băng qua đường, nhảy vọt rào để vào bên trong sân chùa.
Vừa đặt chân xuống, nó thấy không ổn. Vừa rồi nó nhảy mạnh và liên tiếp quá, nên đầu gối chân phải hơi đau… Nó liền vận tâm pháp, cố xoa dịu cái đầu gối đang nhức, rồi nhẹ nhàng đi vào…
Tùng rón rén như một con mèo, nó đặt chân vào chánh điện, không có ai. Nó thấy một tháp nhỏ trước tượng Phật Thích Ca, là nơi đựng xá lợi phật. Nhưng chiếc vòng nói đó là bản sao thôi, đề phòng người như nó lấy cắp. Bỏ qua tầng một, nó theo cầu thang đi lên tầng hai. Ở tầng hai có một bộ tranh lớn vẽ trên tường, gồm 15 bức, miêu tả cuộc đời Phật từ lúc sơ sinh đến lúc nhập Niết Bàn.
Nó đếm, rồi dừng lại trước bức thứ 7. Nó đưa tay, ấn nhẹ vào chính giữa bức bích họa. Lập tức phần tường lõm vào, nó có thể thấy một cái tráp nhỏ bằng gỗ ở đó. Nó đưa tay cầm, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đúng lúc quay đầu, nó thấy một người đã đứng ở đó, âm thầm quan sát nó. Suýt nữa nó đã làm rớt chiếc hộp. Người này mặt cà sa, tay cầm tràng hạt, mặt đầy vẻ nghiêm nghị nhưng cũng rất hiền từ.
– Con còn trẻ, sao lại cả gan đi lấy cắp xá lợi Phật.
– Con chỉ là có việc cần, sau ba ngày sẽ hoàn trả lại cho chùa, mong sư thầy chấp nhận.
– Không được, con mau đặt về chỗ cũ, ta sẽ cho con đi.. Nếu không.
– Nếu không thì sao?
– Thì buộc lòng ta phải đoạt lại.
– Vậy mời thầy đến lấy lại – Nói xong Tùng xoay lưng, định nhảy ra cửa sổ. Không ngờ chân vừa nhấc lên, sư thầy đã bay tới, đứng chặn trước cửa sổ.
Sẵn đà đang bay tới, Tùng giơ tay, đánh ra một chưởng về phía sư thầy. Nó không muốn gây thương thích, nên chỉ đánh ở phần mềm.
– Thầy mau né, con thật sự chỉ muốn mượn
Chưởng nó xuất ra, còn cách sư thầy một tí nữa thì trúng. Bất ngờ sư thầy niệm “A di đà phật”, rồi đưa hay ngón tay trỏ và giữa ra, đâm vào ngay chính giữa lòng bàn tay của Tùng.
Tùng cảm thấy một làn áp lực tỏa ra từ hai ngón tay của sư thầy, nó liền vận sức từ bụng lên, dồn vào bàn tay, định bụng sẽ so chiêu với sư thầy.
Không ngờ hai tay vừa chạm nhau, Tùng đã cảm thấy không ổn. Lòng bàn tay nó đau kịch liệt, như bị mũi khoan đâm thủng. Nó văng người về phía sau, ngã xuống sàn, nhưng tay vẫn giữ chặt cái tráp đựng Xá Lợi.
– A di đà phật, con luyện Thiên Cẩm Tâm Pháp?
Tùng im lặng, bàn tay nó vẫn đang đau kịch liệt.
– Là ai đã truyền cho con, có phải hắn cũng bảo con lại đánh cắp Xá Lợi?
Không ổn rồi, sao nhà sư này biết vậy nhỉ. Nó định mở miệng chối thì âm của chiếc vòng lại vang lên:
– Đừng sợ, ngươi đánh không lại nhưng có thể chạy thoát. Giờ ngươi vận tâm pháp đi, rồi dùng quyền đánh liên tục vào nách ông ta. Đợi ông ta đưa tay gạt ra, thì ngươi lại vận công nắm lấy cổ tay ông ta, ném ông ta vào phía trong rồi mượn sức nhảy ra cửa sổ.
Được chỉ đường, Tùng như có thêm sức lực. Lòng bàn tay nó đã bớt đau. Nó liền dùng sức, đánh vào dưới nách trái của nhà sư. Quả thật nhà sư liền đưa tay phải ra đỡ. Tùng liền nắm thật nhanh lấy cổ tay nhà sư, rồi ném cả người nhà sư vào phía trong. Rồi nó mượn lực của cú ném ấy, chân nhún một phát, đã nhảy ra được cửa sổ, chạy tót đi.
Nhà sư bị ném vào phía trong, liền lấy lại thăng bằng và chạy về phía cửa sổ. Tuy nhiên đã không kịp nữa, chỉ thấy bóng của Tùng thấp thoáng nhảy qua tường của chùa rồi vọt đi…
Ông nhìn theo thở dài, lầm bẩm:
– Sao nó biết được điểm yếu của mình ở nách nhỉ… Chỉ sợ lần sau nó quay lại, mình không còn là đối thủ nữa mà thôi…