Chiến Lang

Chương 122 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Mỗi lần hắn vọng tưởng muốn một thứ gì đó đều sẽ nhận được quả báo.



Cho nên hắn không dám nghĩ nữa.



Không dám nghĩ. . .



***



Mộng xuân nóng bỏng. . . . . .



Mồ hôi ẩm ướt, da thịt nóng cháy, nhịp tim dồn dập.



Hắn mút hôn mồ hôi trên người cô, liếm cần cổ trắng như tuyết của cô. Hắn

cảm nhận được đôi môi thơm ngọt và cả nhịp tim đập điên cuồng dưới làn

da mịn màng kia.



Người phụ nữ ấm nóng, ướt át, tươi ngọt lại thơm tho.



Hắn run rẩy khát vọng, bàn tay to nắm một bên ngực sữa của cô, ngón cái thô ráp có thể cảm nhận được nhũ hoa đang cứng lên dưới sự vuốt ve của hắn.



Tiếng rên rỉ yêu kiều quanh quẩn bên tai, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào vai

hắn. Hắn ngậm nhẹ cắn cắn vành tai của cô, bàn tay to trượt xuống mơn

trớn vòng eo thon thả mềm mại, chen vào giữa chân cô. Chỗ kia đã vừa ẩm

vừa nóng, lúc hắn đưa ngón tay vuốt ve chơi đùa, cô run rẩy co rúm lại.



“Đừng sợ. . . . . . Đừng sợ. . . . . .”



Hắn khàn khàn dụ dỗ bên tai cô.



Hắn ấn nhẹ vê chậm, lòng bàn tay áp lên nguồn nhiệt của cô khẽ xoa nắn. Hắn nghe thấy tiếng thở của cô càng thêm dồn dập, ngọt ngào của cô đã ướt

đẫm bàn tay hắn. Hắn nghe thấy cô yếu ớt rên rỉ, cảm nhận được cô không

tự chủ cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Hắn biết cô đã sẵn sàng.



Hắn biết cách khiến phụ nữ chuẩn bị tốt, như vậy bọn họ mới không cự tuyệt hắn.



Trời ạ, hắn không muốn để cô gái này cự tuyệt hắn.



Hắn cần cô, hắn muốn cô, biến cô thành của hắn.



Cô gái này khác hẳn những người phụ nữ khác. Hắn chưa bao giờ khát vọng

như thế, nhưng cô lại quá nhỏ bé, hắn cần chắc chắn rằng cô đã thật sự

chuẩn bị tốt.



Hắn đưa ngón tay vào lối đi trơn bóng chặt chẽ kia, cô siết chặt lấy hắn, lại đồng thời sợ hãi hét lên, đưa hai tay đẩy hắn.



Không, đừng cự tuyệt hắn, đừng kháng cự hắn, hắn không thể nào chịu được sự cự tuyệt của cô.



Chống đẩy biến thành đá đấm loạn xạ cùng tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn.



“Đừng! Dừng tay! Buông ta ra!”



Hắn có chút tức giận, người phụ nữ này rõ ràng muốn hắn. Thế nhưng cô lại

cắn mạnh lên tai hắn, hắn lập tức đau tỉnh. Lúc hắn lùi lại chỉ nhìn

thấy Tả Tú Dạ bị hắn đè phía dưới, quần áo rộng mở, bộ ngực nửa lộ, đôi

môi đỏ mọng ướt át, khuôn mặt đỏ bừng nhưng hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn. Hắn sửng sốt, cô dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra.



“Tránh ra!

Cách xa ta ra một chút!” Cô luống cuống tay chân kéo quần áo, vừa kích

động lùi lại vừa lấy đồ đạc ném về phía hắn, chửi ầm lên.



“Ngươi là đồ quái vật, cầm thú! Ta cứu ngươi, ngươi lại . . . . sớm biết thế ta để ngươi chết đi còn hơn!”




Cô không thích như vậy, không thích không khí căng thẳng như thế. Trước khi cô kịp nghĩ thì đã nghe thấy mình nói.



“Nói cho ta biết vì sao ngươi không cạo tóc?”



Hắn vẫn nhắm mắt, cô cho rằng hắn sẽ không đáp, nhưng sau đó hắn lại nói.



“Bởi vì ta không phải người Mông Cổ, ta không cho phép mình bắt chước bộ dáng của bọn chúng.”



“Vì sao ngươi lại phải làm nô lệ?”



“Vì sao cô lại phải làm nô lệ?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.



Bởi vì chiến tranh.



Đó là một vấn đề ngu ngốc.



“Ngươi làm quân Mông Cổ đã bao lâu rồi?”



Hắn không muốn trả lời, không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng vì cô đang cố

dời chủ đề khỏi chuyện hắn sàm sỡ cô nên hắn cũng chỉ đành cố gắng hùa

theo. Hắn thở sâu, đáp: “Chắc khoảng mười lăm hay mười sáu năm, ta đã

không tính thời gian từ lâu rồi.”



Tú Dạ hoảng hốt.



Hơn

mười năm là quãng thời gian rất dài, mà cô cũng biết vì sao hắn không

tính thời gian nữa. Bởi vì sống trong hoàn cảnh quá mức khổ cực, cho nên hắn không muốn nhớ.



“Vì sao. . . . . . Ngươi không thử chạy trốn?”



“Cô biết kết cục của đào binh mà.”



Hắn mở mắt nhìn cô, trả lời nhanh chóng lại đơn giản. Nhưng cô thấy huyệt

thái dương của hắn căng lên, gân xanh trên trán giật giật.



Vẻ mặt của hắn bỗng dưng khiến cô nhớ tới lúc hắn tức giận cảnh cáo.



‘Hãy quên chuyện báo thù này mà sống qua ngày. Nếu không cô không những phải trả giá bằng thân thể và tính mạng của mình, mà còn có linh hồn và trái tim cô nữa. Sau đó chờ khi cô phát hiện ra chuyện dơ bẩn gì mình cũng

đã làm, trên tay trên người là vết máu không tài nào rửa sạch, ngay cả

tim cũng đã biến thành màu đen, ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân

nữa, khi soi gương sẽ chỉ thấy một con quái vật máu lạnh. Đến lúc đó, kẻ cô phỉ nhổ, căm ghét sẽ không phải là ta mà là sự lựa chọn của chính

bản thân cô.’



Cô biết, khi đó hắn đang nói chính hắn.



Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi muốn báo thù, đúng không? Muốn báo thù, cho nên không trốn.”



Hắn im lặng, khóe mắt giật giật, cơ hàm căng cứng, nhưng cô biết cô đúng.



Hắn giống cô, bởi vì chiến tranh mà mất người thân, cho nên hắn muốn báo thù, cho nên hắn không chạy trốn.



“Ai?” Cô không nên hỏi, nhưng cô không nhịn được. Cô nhìn thấy đau đớn trong mắt hắn, nghe thấy mình hỏi: “Ngươi mất ai?”



Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô.



“Là ai?” Cô lại hỏi.



Cô thấy đồng tử hắn co rút lại, thấy hầu kết hắn trượt lên xuống, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đáp: “Mẹ ta.”