Chiến Lang

Chương 123 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Hơi thở của cô cứng lại, sợ hãi không nói nên lời.



Trời ơi, người đàn ông này giống cô, cảnh ngộ của hắn và cô rất giống nhau. Hắn nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên cô, cho nên hắn mới quay về, mới cứu cô hết lần này đến lần khác.



“Ta xin lỗi.”



Hắn nói, giọng nói khàn khàn vang vọng.



Lúc này đây, cô không thể giả vờ như không nghe thấy nữa.



Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ta sẽ không cầu xin sự tha thứ của cô, cô cũng không cần phải tha thứ cho ta, bởi vì ta biết đó không phải là chuyện có thể tha thứ được. Cô chỉ cần biết một việc, mạng của ta là của cô, ta nợ cô, làm liên lụy đến cô. Nếu cô muốn, có thể lấy đi bất cứ lúc nào.” Đó là một lời tuyên bố, cô thể thấy sự cam đoan trong mắt hắn.



Đúng lúc này, hắn giơ tay lên, hơi do dự, đặt lên mặt cô.



Cô run rẩy, nhưng không tránh, cũng không thể tránh, chỉ có thể nhìn người đàn ông trước mặt này hứa hẹn:



“Ta không biết ta có thể sống bao lâu nữa, nhưng chỉ cần ta còn sống, mạng của ta chính là của cô.”



Tay hắn rất nóng, rất nóng, làm mặt cô cũng nóng lên, làm tim cô đập loạn nhịp.



Sau đó, hắn rút tay về, cũng nhắm mắt lại.



Cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cổ họng thít chặt, hoàn toàn không biết nói gì.



Hắn nói dối, không thể nào là thật được.



‘Chỉ cần ta còn còn sống, mạng của ta chính là của cô.’



Hắn nói xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi, cô nghe thấy tiếng hắn thở, thấy hắn thả lòng, mà cô lại thức trắng đến tận hừng đông.



***



“Chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa.”



Sáng sớm nay, khi cô thức dậy, người đàn ông đó đã không còn ở đây nữa. Cô ra khỏi lều lại nghe thấy hắn nói như vậy.



“Vì sao?” Cô và hắn đã ở đây hơn mười ngày mà kỵ binh không xuất hiện, cô gần như đã bắt đầu cho rằng quân Mông Cổ đã bỏ cuộc rồi.



“Bởi vì cái kia.” Hắn chỉ vào đường chân trời phía xa.



Cô nhìn theo, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.



Xa xa có khói bếp, thỉnh thoảng còn có đàn chim bất chợt bay ùa lên. Khói bếp và đàn chim còn cách đây rất xa, nhưng vô cùng dày đặc. Ngày hôm qua còn chưa có gì ở đó, hôm nay khói dày như vậy chỉ chứng tỏ một điều rằng. . .



Có quân lính. . .
“Cô ấy là vợ ta.”



Nữ pháp sư nhướn mày phải, sau một lúc lâu mới vung tay áo xoay người trở lại đại sảnh, lạnh lùng bỏ lại một câu.



“Vào đi.”



Hắn thở phào nhẹ nhõm. Dưới cái nhìn chăm chú của mấy con quạ đen trên nóc nhà, ôm cô gái trong lòng đi vào.



Trong phòng không có bàn cao ghế dựa, chỉ có mấy miếng gỗ dày phẳng ghép thành giường, có bếp lò. Trên xà nhà treo một cái móc sắt, trên đó móc một cái bình sắt, nhưng lò không nhóm lửa, chỉ có lớp bụi tàn lành lạnh.



Bức tường bên trái là một tủ đứng với rất nhiều ngăn kéo nhỏ vuông vức. Hắn biết đó là tủ thuốc, điều khác biệt là trên đó không viết tên thuốc.



Cửa lớn phía sau đang mở rộng bỗng nhiên đóng sầm lại, hắn cảnh giác quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai.



“Đặt người xuống.” Nữ pháp sư mặc đồ đen đứng ở phía trước nói.



Hắn quay đầu, thấy cô ta đã trải một tấm thảm nỉ ra bên cạnh lò sưởi, ngồi quỳ ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.



Cô gái này khiến hắn bất an, nhưng người con gái trong lòng hắn đã hôn mê bất tỉnh từ một canh giờ trước, hắn không thể không làm theo lời cô ta nói, đặt Tú Dạ xuống.



Lúc hắn định buông tay, cô lại rên lên. Hắn theo phản xạ nắm lấy tay cô, cô lập tức bình tĩnh lại.



Cô gái kia nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong tay áo đen kéo chiếc áo choàng che mặt của Tú Dạ ra. Cô ta nhấc mí mắt Tú Dạ lên, nắm cằm cô mở miệng cô ra nhìn, sau đó tay kia nắm lấy cổ tay cô xem mạch.



Cô ta lấy từ trong lòng ra một miếng thuộc da, đặt lên mặt đất mở ra. Trong miếng da có rất nhiều cây châm bạc tính chất, kích thước, dài ngắn không đều nhau.



Cô ta thuần thục lấy châm bạc châm lên người Tú Dạ. Khi thấy cô ta định châm lên đỉnh đầu, hắn không nhịn được vươn tay ra cản lại.



Cô ta lườm hắn, môi cong lên, giọng nói rất lạnh lùng.



“Ngươi không muốn cô ta sống nữa hả? !”



Hắn muốn, nhưng hắn chưa thấy từng thấy ai cắm châm lên đầu mà vẫn sống được.



Cô ta hừ lạnh một tiếng, kẹp cây châm bạc ở ngón tay, đứng lên: “Giờ là ngươi đến cầu xin ta, chứ không phải ta rỗi hơi muốn cứu. Nếu không muốn thì giờ ngươi có thể đưa cô ta ra ngoài.”



Khóe mắt hắn giật giật, trợn mắt nhìn cô ta, từ từ thu tay lại, nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói.



“Nếu cô ấy chết, ta sẽ làm thịt cô.”



Cô ta híp mắt lại, trong nháy mắt hắn thấy gió lạnh không biết từ đâu thổi qua đầu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích tiếp tục trợn mắt với cô ta.



Cô ta lạnh lùng nhìn hắn, sau đó mắt cũng không chớp đâm châm bạc trong tay lên đỉnh đầu Tú Dạ, thậm chí cũng không thèm nhìn xuống xem có châm đúng chỗ không.