Chiến Lang

Chương 124 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Giây phút đó, lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên, hắn trợn mắt muốn đưa

tay túm lấy cổ tay cô ta nhưng lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Chỉ thấy người phụ nữ kia cúi người về phía trước, lạnh lùng nhìn đôi

mắt vừa giận dữ vừa kinh ngạc của hắn, nói:



“Nếu cô gái này

chết thì đó cũng là lỗi của ngươi, không phải của ta. Đừng đổ trách

nhiệm của mình lên đầu ta.” Hắn ngừng thở, khuôn mặt ngăm đen trắng

bệch.



Cô ta đưa tay ra sau gáy hắn, rút ra một cây châm bạc, đứng lên, từ trên nhìn xuống hắn, nói:



“Bây giờ thì đi nhóm lửa đi, nếu không cô ta không bị ngươi giày vò

chết thì cũng bị lạnh chết ở đây.” Nói xong, cô ta xoay người đi về phía tủ thuốc, kéo ngăn kéo ra, bắt đầu bốc thuốc.



Hắn mặt xám như

tro trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, đúng lúc ấy bàn tay nhỏ bé trong

tay hắn lại run lên một cái. Hắn vội cúi xuống nhìn, chỉ thấy sắc mặt cô tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng vẻ mặt thả lỏng, mạch đập cũng ổn định hơn một chút.



Thấy thế, hắn mới buông tay cô ra, đứng lên.



Hắn không thật sự tin nữ pháp sư này, nhưng hiện giờ hắn đã không còn

sự lựa chọn nào khác. Lúc hắn xoay người đi ra cửa phòng còn nghe thấy

nữ pháp sư áo đen kia không thèm quay đầu lại, nói:



“Củi ở phòng củi phía sau, thuận tiện ra giếng múc ít nước, sau đó dắt con ngựa bắt mắt của ngươi vào đây.”



Hắn không nói một lời làm theo lời cô ta. Khi cô ta lại bảo hắn đi lau

sàn, rửa thùng gỗ, ống nhổ, hắn nhìn Tú Dạ đang dần chuyển biến tốt đẹp

liền mặc cho cô ta sai bảo.



Lúc trời gần tối, cô ta ném cho hắn hai bộ quần áo. Một bộ vừa bẩn vừa nhỏ, hắn nhận ra đó là bộ Tú Dạ mặc

trên người, một bộ khác vừa to vừa sạch sẽ.



“Ra đằng sau tắm

rửa, cởi chiến bào ra đốt cùng bộ quần áo bẩn và thanh trường đao kia.”

Cô ta lạnh lùng nhìn hắn, “Không phải lính thì đừng dùng đồ thu hút sự

chú ý của người khác, cái khác chắc không cần ta nhắc đâu nhỉ?”



Hắn cầm lấy hai bộ quần áo, lặng lẽ xoay người đi ra giếng nước ở sân

sau. Hắn cởi chiến bào, bẻ gẫy thanh đại đao cán dài, đốt hết.



Hắn dùng nước lạnh như băng dưới giếng tắm rửa một lượt, sau đó dùng dao cắt tóc, cạo sạch râu, ném vào ngọn lửa. Sau khi đốt sạch còn đào đất

chôn chúng xuống.



Khi hắn quay lại, trong phòng đã tràn ngập. . . . Mùi thuốc . . . .



Lúc hắn đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy nữ pháp sư áo đen kia xắn ống tay áo, cầm một miếng vải ướt lau người cho một cô gái trần truồng.
cứu cho cô.



Hắn giúp đỡ cô nương kia, để cô nương nóng tính kia sai đến sai đi giống như gọi tiểu nhị. Nếu không phải đã từng thấy hắn

lúc trước, từng được hắn cứu, từng sống nương tựa vào nhau trong gió

tuyết, cô nhất định không nhận ra hắn.



Cho dù nhận ra khuôn mặt cũng sẽ không thể nhận ra hắn là con dã thú Mông Cổ lạnh lùng, tàn bạo, hung ác, vô tình kia.



Khuôn mặt sau khi cạo râu có đường nét sâu sắc, hàng mi dày mà dài rũ xuống như cây quạt.



Hắn mặc một bộ quần áo dày màu nâu, ống tay áo xắn lên trên bắp tay

cường tráng. Ngoại trừ cơ bắp rắn chắc và quá nhiều vết sẹo, hắn lúc này nhìn không khác gì một người đàn ông bình thường, giống dân chăn nuôi

trên thảo nguyên, giống thương lữ từ một đất nước xa xôi nào đó.



Hắn không giống người Hán, cũng không giống người Mông Cổ.



Hắn không phải người Mông Cổ, hắn đã từng nói, hắn không cho phép mình bắt chước bộ dáng của bọn chúng.



Cô bất giác lấy tay khẽ vuốt ve mái tóc ngắn và khuôn mặt trơn bóng của hắn, cảm giác được hắn ngừng thở, sau đó mới chợt phát hiện ra rằng

mình đang sờ soạng hắn.



Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng cô có thể thấy mạch đập ở cần cổ rắn chắc của hắn nhảy lên.



Cô nên rút tay về, nhưng cô không muốn.



Ánh nắng chiếu rọi lên mặt hắn, tai hắn.



Trên tai hắn có vết thương, đó là do cô cắn, chỉ suýt chút nữa thôi là cô đã cắn mất một miếng thịt của hắn.



Cô nhẹ nhàng chạm lên tai hắn, vuốt ve vết thương trên đó. Cô thấy chỗ kia ứ máu, đỏ lên, cảm thấy nhịp tim của hắn tăng nhanh.



Hắn tỉnh, mở đôi mắt sâu thẳm kia nhìn cô.



Cô không rút tay về, hắn cũng không đưa tay gạt cô ra, sau đó cô nghe thấy mình hỏi.



“Huynh có tên không?”



Cô biết, A Lãng Đằng không phải tên của hắn, không phải của họ hắn, đó

là danh xưng người Mông Cổ đặt cho hắn. Là cái tên chứa đựng cả sợ hãi,

sùng bái và khinh thường.



Khóe mắt hắn giật giật, cơ hàm cứng

lại. Hắn nhìn cô thật lâu thật lâu, lâu đến mức cô cho rằng hắn sẽ không đáp. Sau đó cô nghe thấy hắn khàn khàn nói.



“Trương Dương, ta tên Trương Dương.”