Chiến Thất Quốc

Chương 22 : Tiễn quân thiên lý

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Vào đầu xuân, cát bụi bay múa mù trời.



Tiễn đồ đệ hơn ngàn dặm, Hạo Nhiên dừng bước bên ngoài Kế thành.



“Sư phụ”



“Ta không đi nữa” Hạo Nhiên cười nói: “Tránh hại ngươi lại bị đánh”



Cơ Đan bật cười, nhớ lại chuyện trước kia, lúc bái sư, Hạo Nhiên theo tới nhà, hại mình bị phụ thân nát rượu hành hung một trận.



“Sau khi trở về…Mà thôi” Hạo Nhiên muốn nhắn nhủ vài câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nào mở miệng được, phải nói gì mới tốt đây? Sau này ngươi sẽ gặp một người tên Kinh Kha? Không được phái thích khách đi giết Doanh Chính? Sau khi ám sát thất bại, phụ thân ngươi ban rượu, đừng uống?



Hạo Nhiên suy xét thật lâu, nhưng cuối cùng không biết phải giao đại thế nào, lần này Cơ Đan đi, chỉ sợ chẳng còn ngày gặp lại nữa, trong lòng có chút thổn thức.



Ngược lại Cơ Đan rộng lượng, cười nói: “Khi nào rảnh rỗi, mời sư phụ tới nhà đồ nhi dạo chơi. Không bàn việc thiên hạ, chỉ ôn chuyện thôi”



Nói xong quỳ xuống, nghiêm trang nói: “Tạ sư phụ đã dạy ta nhiều điều như vậy, cả đời này đồ nhi sẽ khắc ghi trong lòng” Tiếp theo cung cung kính kính dập đầu ba cái với Hạo Nhiên, lúc cúi đầu, vết roi sau cổ có thể nhìn thấy rõ rệt.



Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, biết nhất định là do Doanh Chính làm, không khỏi chua xót trong lòng. Ôn tồn nói: “Sau này ngươi sẽ là một minh quân. Thống trị quốc gia cho tốt, sư phụ sẽ tới thường”



Cơ Đan từ biệt Hạo Nhiên, đạp lên phi kiếm, bay vào thành.



Hạo Nhiên quay đầu ngựa, chầm chậm đi ở ngoài thành, Hiên Viên kiếm sau lưng nói: “Ngộ tính cao, chăm tập võ, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể ngự kiếm phi thiên rồi”



Hạo Nhiên đáp: “Nó hiểu chuyện hơn Doanh Chính nhiều lắm, ban đầu khi hai đồ nhi bái sư, vốn cho rằng ngươi làm sư phụ Triệu Chính sẽ quang vinh, hiện xem ra, là ta chiếm tiện nghi rồi, chỉ đáng tiếc…”



Hiên Viên kiếm hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”



Hạo Nhiên đáp: “Đáng tiếc nó đem thư đồng văn, xa đồng quỹ, hành đồng luân khắc sâu vào trong lòng, lại học được một tay kiếm thuật tiên gia; nhưng thiên hạ này chung quy không phải của nó, học cũng vô dụng, uổng phí nỗ lực nhiều năm như vậy, còn bị ban cho một chung rượu độc”



Hiên Viên kiếm nói: “Nếu tiếc hận như thế, sao không nghĩ một biện pháp bảo toàn tính mạng cho Thái tử Đan?”



Hạo Nhiên thở dài, đáp: “Lịch sử không thể sửa đổi, số mệnh cả thôi”



Hiên Viên kiếm mỉa mai: “Số mệnh? Ngay cả Đông Hoàng cũng không thể nói chuẩn xác số mệnh là cái đồ bỏ gì, thì ngươi làm sao biết được chú định trong số mệnh nó”



Hạo Nhiên không vui nói: “Sử sách hậu thế đã ghi chép, nó nhất định phải chết, ngươi sửa thế nào được?”
Hạo Nhiên cười lạnh vài tiếng, liếc thấy bên eo Tử Tân đeo một tấm mộc bài tinh xảo, có lẽ là của Long Dương quân tặng.



Tử Tân nói: “Hạo Nhiên, sao có thể bất thông tình lý như thế?”



Hạo Nhiên mỉa mai: “Ngự muội của ngươi, tất nhiên là ngươi nợ tình rồi, có quan hệ gì với ta?” Nói xong lại ngủ tiếp, không thèm nhìn tới hai người Long Dương quân và Tử Tân nữa.



Trong xe xấu hổ im phăng phắc, Tử Tân cũng không nói chuyện nữa, có vẻ giận rồi.



Lát sau, Long Dương quân sờ sờ mu bàn tay Tử Tân, nói: “Hiên Viên đại ca, Thái hồ kia từng là Việt quốc, mấy hôm trước, có một ngư dân chèo thuyền bắt cá, thấy một con trĩ kê tung tăng bay qua mặt hồ, lông của nó như ráng mây, sắc màu rực rỡ, giọng như trường địch…”



Tử Tân “Ừm” một tiếng, nói: “Sau đó?”



Lúc trước hắn và Long Dương quân đã sớm nói qua chuyện này rồi, giờ nhắc lại, một hỏi một đáp, đương nhiên là nói cho Hạo Nhiên nghe.



Hạo Nhiên lười phản ứng lại hai người này, nhưng Long Dương quân vẫn không chịu thôi, nói tiếp:



“Trong Thái hồ kia giống như nhiễm một lớp máu, cá tôm chẳng biết chết bao nhiêu, ngư dân thường thấy vào đêm có…”



“Có tiếng lạ, có hiện tượng lạ, có ánh sáng lạ…Hai ngươi câm miệng được không? Ta muốn ngủ” Hạo Nhiên không cho Long Dương quân chút mặt mũi nào, cắt ngang.



Long Dương quân oán hận im miệng.



Tử Tân đang muốn phát tác, nhưng nghĩ lại, vô luận thế nào cũng không dám bắt bẻ Hạo Nhiên trước mặt người ngoài, đành phải nuốt giận, cố kềm nén nộ hỏa của mình.



Mã xa một đường xuôi nam, mãi đến khi sắc trời dần tối, mới tìm một gian khách *** dừng chân.



“Xuống xe, qua đêm” Tử Tân tức giận nói: “Về phòng là ngươi có thể ngủ thẳng giấc rồi”



Hạo Nhiên ngáp dài xuống xe, thờ ơ nhìn ra sau một cái, mới phát hiện đằng sau mã xa của Long Dương quân cư nhiên còn có năm chiếc xe lớn đi theo!



Cũng đúng, đại hồng nhân bên cạnh Ngụy vương này sống an nhàn sung sướng, khi xuất môn nhất định phải mang theo vài thị vệ tiểu tư, phô trương rõ rành rành. Long Dương quân ôm lò ấp, hất hàm sai khiến, lập tức có người tới an bài chỗ ngủ.



Hạo Nhiên ban ngày ngồi xe, đêm tới tá túc thì vào phòng ngã đầu ngủ ngay, không thèm nói nửa câu với Tử Tân.



Cơn tức của Tử Tân thật y như con cọp đập ruồi, không biết dùng lực chỗ nào, tối đến rốt cuộc nhịn hết nổi, nói: “Ái phi, đừng giả ngủ nữa, Cô có chuyện muốn nói với ngươi”