Chiến Thất Quốc

Chương 23 : Dị biến ở chấn trạch

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


“Cô có lời muốn nói với ngươi, ngồi dậy”



Hạo Nhiên úp mặt vào giường, không đáp lời, Tử Tân đưa tay lắc lắc Hạo Nhiên, bị hắn tức giận hất ra.



Tử Tân lóng nga lóng ngóng lên giường, ôm Hạo Nhiên vào lòng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc ngươi đang ghen cái gì?”



Hạo Nhiên vén chăn lên, tức giận nói: “Theo Long Dương quân ngủ đi!”



Tử Tân chợt bật cười, bình tĩnh nhìn Hạo Nhiên, làm như nhận không ra y, hồi lâu sau nói:



“Đây là lần đầu Cô thấy ngươi quái lạ thế đấy…Cái tên này, bình thường cho dù trời sập xuống cũng chẳng liên quan tới ngươi mà, váng đầu rồi sao?”



Tử Tân lại cười nói: “Được, Cô một kiếm giết chết hắn là xong chứ gì, tránh cho ái phi uất ức trong lòng” Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.



Hạo Nhiên không cản, Tử Tân ngồi dậy xách kiếm, đứng ở trước cửa, quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên một cái.



Hạo Nhiên mỉa mai: “Hôn quân, ngươi đi a, ngươi đi a”



“Năm đó giết Mai Bá, chẳng phải ngươi giết sảng khoái lắm sao? Làm thêm cái bào cách nữa đi?”



Tử Tân giống như bị kích động, đứng một hồi, lát sau dứt khoát xoay người ra cửa.



Trong nháy mắt hai người tâm ý tương thông, Hạo Nhiên bật người dậy, giày cũng không kịp mang, lao ào ra kéo Tử Tân lại, nói: “Giỡn chơi gì vậy!”



Tử Tân đờ đẫn vừa giãy tránh, vừa kéo Hạo Nhiên đi thật xa, miệng thì cứ lẩm bẩm “Giết là xong, cũng đâu phải chưa từng giết ai…”



“Này! Chờ đã!” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không giận nữa! Đừng làm chuyện ngốc nghếch!”



Trăng sáng ngàn dặm, hai người ở ngoài phòng ầm ĩ một trận, đã kinh động không ít khách trọ, Long Dương quân khoác một chiếc hồ cừu ra ngoài, khó hiểu mà dòm ngó Hạo Nhiên và Tử Tân.



“Bệnh bò điên phát tác” Hạo Nhiên nói: “Không có việc gì đâu, các ngươi…cứ ngủ tiếp đi”



Khuyên can mãi mới kéo được Tử Tân về phòng, Hạo Nhiên đoạt trường kiếm trong tay Tử Tân qua, Tử Tân đi vài vòng trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, rướn cổ bướng bỉnh nói: “Ngươi còn muốn Cô thế nào nữa?”



Hạo Nhiên chợt thấy có lỗi vạn phần, đành dịu giọng khuyên bảo: “Thật xin lỗi, đại vương, là thần sai”
Thế là Long Dương quân bỏ tiền ra mua thuyền, cho Hạo Nhiên và Tử Tân sử dụng, mình cũng không nói hai lời theo lên.



Hạo Nhiên lập tức không vui, nói: “Ngươi không có cơ thể tiên đạo, không thể cùng chúng ta mạo hiểm được, trở về chờ đi”



Nhưng Long Dương quân lại duyên dáng cười nói: “Có Hiên Viên đại ca bảo vệ, yêu nghiệt phương nào gây thương tổn cho ta được?”



Ngọn lửa không tên của Hạo Nhiên lại nhịn không được mà bùng cháy trong lòng, nhìn sang Tử Tân.



Thế mà Tử Tân lại bảo: “Không sao đâu, đây vốn cũng là chức trách của Quân thượng, Ngụy vương lệnh hắn tới giải quyết chuyện hồ nhuộm máu, phỏng chừng để hắn theo chúng ta cũng chẳng sao”



Trong lòng Hạo Nhiên hơi suy tính, nếu để Long Dương quân đi theo, Tử Tân sẽ không cách nào hóa hình kiếm được, nói không chừng còn phải chia ra chiếu cố hắn, thằng con ghẻ này thật phiền phức, nhưng thấy Tử Tân gật đầu, cũng đành phải miễn cưỡng nói: “Vậy ngươi theo đi. Nhưng ta không rảnh trông nom ngươi đâu”



Lúc này Tử Tân chống nhẹ sào, chiếc thuyền rời bờ, lại có thêm vài chiếc thuyền nhỏ chở thân vệ của Long Dương quân theo sát phía sau, năm chiếc thuyền con chậm rãi chèo ra giữa hồ.



Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa, huyết hồ kia rộng mênh mông, sóng nước dập dờn, dõi mắt trông ra chỉ thấy một vùng trống trải, tĩnh lặng như tờ, càng thêm quỷ dị.



Đi thuyền mất mấy canh giờ, Hạo Nhiên lên thuyền đã dùng xong bữa tối, bèn ra khoang sau nghỉ ngơi trước.



Thuyền con chậm rãi trôi trên mặt hồ, Tử Tân ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, ngưng mắt nhìn làn nước đỏ sậm trong ánh trăng.



Trong huyết thủy mở ra một đôi mắt, đối thị cùng Tử Tân chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Phục ma kiếm, năm đó từ biệt tại Lang Hoàn, hôm nay đã nghĩ thông suốt chưa?”



——————————————————



Chú giải:



(1) Nguyên câu là “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều”



_ Tiểu ẩn ẩn vu dã: ý nói người có năng lực hy vọng dựa vào hoàn cảnh xung quanh để tìm quên thế sự, đắm chìm vào thế ngoại đào nguyên, gọi là tiểu ẩn.



_ Trung ẩn ẩn vu dã: người có tài nhưng lại giấu mình trong phố chợ, nơi đó chính là mảnh đất tàng long ngọa hổ, gọi là trung ẩn.



_ Đại ẩn ẩn vu triều: chỉ có nhân tài chân chính mới ẩn thân nơi triều dã, dù bọn họ bị vây trong chính trị rối rắm, nhưng có thểđại trí giả ngu, hờ hững dửng dưng, đây mới đích thực làẩn giả.