Chiến Thất Quốc

Chương 46 : Tuyệt thế cao thủ

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Văn Trọng và Tử Tân chạy đến đỏ mặt tía tai, hai người vịn cây đào nọ thở dốc không ngừng.



“Quả đào_____!” Kinh Kha hoan hô một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt đào, dùng vạt bào túm lại, chùi chùi xong lấy một quả đút cho Cao Tiệm Ly.



Văn Trọng nói: “Ngươi…ngươi…Cơ Đan, ngươi làm cách nào…tìm được…bọn họ…nhanh như thế…”



Thái tử Đan nói: “Ta dùng phi kiếm”



Tử Tân: “…”



Văn Trọng: “Cơ Đan, có chuyện muốn nói với ngươi”



Hạo Nhiên và Thông Thiên giáo chủ thờ ơ đánh giá Văn Trọng, thái tử Đan đoán ý qua sắc mặt, biết người nam nhân này không dễ lấy lòng lắm, nên cũng trưng bộ mặt “Ta không quen ngươi” nói: “Cao tánh đại danh của tráng sĩ là?”



“…%$#…@$*…” Văn Trọng tức không chỗ xả, phẫn nộ quát: “Ta là thái sư phụ của ngươi!”



Hạo Nhiên và Thông Thiên chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ_____”



Tử Tân: “Cơ Đan, không được vô lễ!”



Văn Trọng lạnh lùng nói: “Doanh Chính mời ta và Dương Đoan Hòa đông tiến, nói rõ rằng sau khi bình định xong tam Tấn Triệu Ngụy Hàn, thì hãy lấy Yên quốc trước, cầu ta dẫn ngươi về Hàm Dương”



Thái tử Đan đứng dậy, lùi một bước, đáp: “Ta không về Tần”



Văn Trọng: “Ngươi phải về”



Thái tử Đan nhìn Văn Trọng một cái, rồi nhìn sang Hạo Nhiên và Thông Thiên, Thông Thiên lười biếng nói: “Ngươi tự xem xét mà làm, đi thôi”



Thái tử Đan hỏi: “Sư phụ và thái sư phụ…muốn đi đâu?”



Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ta đi theo sư phụ”



Thông Thiên cười nói: “Ta theo tiểu Kê đản, được ăn uống miễn phí, khỏi cần phải nấu cơm”



Thái tử Đan nghe xong mừng rỡ, vội nói: “Được được, vậy về Kế thành thôi!”



Thế là thái tử Đan ngự kiếm, Hạo Nhiên ngự kiếm, Thông Thiên ngự kiếm.



Tử Tân vội quát: “Muốn đi đâu?! Mang Cô theo!”



Thái tử Đan kéo Kinh Kha, Kinh Kha lôi Cao Tiệm Ly; Hạo Nhiên bất đắc dĩ chở theo Tử Tân và Văn Trọng, Thông Thiên thì tự ngự một kiếm, tất cả cùng bay về phương bắc.


Mọi người đứng một bên đánh giá Tần Vũ Dương, ánh mắt ấy hệt như đang quan sát một con lợn bị cột trên cái bàn dài, kêu éc éc chờ bị xẻo thịt.



Tần Vũ Dương bị nhìn đến nỗi sống lưng ớn lạnh, gã phẫn nộ nói: “Làm gì nhìn ta kiểu đó?!”



Hạo Nhiên chả thèm đếm xỉa tới Tần Vũ Dương, y nói thẳng với thái tử Đan: “Đồ đệ, ngươi nghĩ kỹ chưa?”



Thái tử Đan im lặng một hồi, lúc này trên mặt đất nổi lên một trận gió, cuốn theo vô số mảnh lá của cây ngọc lan trong đình, tháng ba xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt an tĩnh của thái tử Đan.



Nghìn xưa như cái chớp mắt, ngưng đọng ngay tại thời khắc này.



“Đồ nhi biết sư phụ không thể nói” Thái tử Đan khẽ nói: “Nhưng…đồ nhi vẫn muốn hỏi, có thể thành hay không?”



Cả viện đều im lặng, Thông Thiên bảo: “Cứ nói đi”



Hạo Nhiên nhìn Thông Thiên một cái, sau đó nói: “Không thành đâu, đừng đi nữa”



Thái tử Đan mỉm cười, nói: “Không thành, vậy sẽ thế nào?”



Hạo Nhiên: “Doanh Chính phẫn nộ, bắt Yên quốc giao ngươi ra, cha ngươi ban cho ngươi một chung rượu độc, rồi cắt đầu ngươi xuống”



Một tiếng sấm vang rền, dường như có vô số tia chớp lẫn trong tầng mây cuồn cuộn phóng tới.



Thông Thiên đảo trắng mắt, nói: “Đánh cái đầu ngươi”



Tiếng sấm im bặt.



“…”



Thông Thiên: “Không sao đâu, sét mùa xuân thôi mà, tiếp tục nói đi”



Hạo Nhiên dở khóc dở cười, Thông Thiên lại giải thích: “Đại sư huynh ngươi ăn gà Cơ Đan tặng xong, rất là hài lòng, hôm nay đã về Lôi bộ trên Cửu thiên làm việc rồi”



Hạo Nhiên nổi hắc tuyến đầy đầu, gật gật.



Tần Vũ Dương mỉa mai: “Vu cổ tà hoặc, yêu nhân lộng ngôn, sao có thể tin là thật? Thái tử một nước chẳng lẽ lại là người yếu hèn, dễ bị người ta khống chế như thế?!”



Thái tử Đan ngẫm nghĩ, rồi nói: “Mời Kinh Kha tiên sinh tới, ta có kế này”



Hạo Nhiên hoàn toàn không thèm liếc tới Tần Vũ Dương, mọi người tại đây chỉ cần duỗi một ngón tay là đã có thể bóp chết gã, nên cũng chẳng buồn so đo thói vô lễ của gã, chỉ nói với thái tử Đan: “Không thành mà vẫn muốn đi ư?”



Thái tử Đan mỉm cười: “Trọn đời này, hôm nay mới biết rằng, sư phụ luôn giúp đỡ ta, cho dù không thành, ta cũng chẳng hề hối tiếc”