Chiến Thất Quốc
Chương 47 : Kinh kha giết tần
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Kinh Kha đứng trong viện, liếc xéo Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương bị kẹp giữa hai mí mắt Kinh Kha, bị dồn còn có nửa khúc.
Kinh Kha: “Sao nào? Hôm qua đã đáp ứng giúp ngươi đi giết tên Doanh Chính rác rưởi kia, hôm nay lại chuyện gì nữa?”
Thái tử Đan mỉm cười: “Ta mời tới một người, kêu gã làm trợ thủ cho ngươi”
Trên mắt Cao Tiệm Ly bịt miếng vải đen, hắn mỉm cười đứng trong gió xuân, nói: “Điện hạ không yên tâm đối với Tiệm Ly?”
Thái tử Đan cười nói: “Tiệm Ly tiên sinh có bệnh ở mắt, không nên lấy thân mạo hiểm”
Kinh Kha nói: “Chúng ta là huynh đệ, ta đi hắn cũng phải đi, những người khác, không quen!”
Khóe miệng Cao Tiệm Ly hàm chứa tiếu ý, hắn nói: “Ngoại trừ gảy đàn trúc thì cái gì ta cũng không biết, cứ nghe lời điện hạ đi, nếu ngươi chết, ta sẽ thay ngươi báo thù”
Kinh Kha cau mày: “Tên này không đáng tin, chậm chạp như rùa, không như ngươi thân thủ mẫn tiệp, bắt không dính người khác”
Bị coi thường luân phiên như vậy, lửa giận của Tần Vũ Dương đã cháy đến đỉnh điểm, gã quát: “Thứ con nít miệng còn hôi sữa, ta giết ngươi!” Nói xong rút trường kiếm bên hông ra.
Phép khích tướng của thái tử Đan thành công, vội nói: “Tần khanh không thể động thủ!”
Kinh Kha thuận tay nhặt lấy thần khí trong viện, cầm cây chổi trong tay áng chừng, chỉa cán chổi vào Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương đã rút kiếm chỉ xuống đất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tức khắc hơi thở trầm lặng, bất động như núi, hệt như một con mãnh thú vận sức chờ phát động.
Tử Tân thấp giọng nói: “Có chút bản lĩnh”
Vừa nhìn liền biết Tần Vũ Dương là người tinh thông võ nghệ, nhịp bước ngưng trệ, thân hình vững vàng, cổ tay nổi gân xanh, hai mắt khóa chặt động tác Kinh Kha, mà Kinh Kha vẫn giữ nguyên cái bộ dạng lưu manh bại hoại, tùy ý người ta phán đoán. Có lẽ võ lực song phương cao thấp ra sao còn phải chờ cân nhắc, nhưng lọt vào trong mắt hai người Tử Tân và Hạo Nhiên, thì lại hết sức rõ ràng.
Hạo Nhiên nghi hoặc vô cùng: “Kinh Kha cư nhiên không biết võ?! Chuyện gì thế này?”
Hạo Nhiên đưa ánh mắt thỉnh giáo về phía Thông Thiên giáo chủ, Thông Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đáp: “Thoạt nhìn quả thật không biết võ”
Kỳ vậy, Hạo Nhiên khó có thể tin nói: “Kinh Kha chẳng phải là…thích khách nổi danh nhất trong lịch sử sao, thế nhưng không biết võ?!”
Tử Tân nói: “Ngươi cứ xem xem hắn làm thế nào để phá chiêu của Tần Vũ Dương, có lẽ dùng kỹ xảo chế địch”
Hạo Nhiên kinh ngạc nói: “Nếu hoàn toàn chẳng có nội công, thì việc mượn lực để phá lực, giơ tay nhấc chân cũng cần phải tuân theo quy tắc…Đây thực sự là quá…”
Thông Thiên nghiêm mặt nói: “Không hẳn đâu, đồ đệ…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tần Vũ Dương đã tích đủ ý chí, gã giơ tay nâng kiếm, hét lớn một tiếng!
Kinh Kha tức khắc giơ cây chổi lên.
Doanh Chính nói: “Triệu Cao, Hàn Phi và ta xuất chinh, Lý khanh lưu lại trong triều”
Triệu Cao giống như bị sét giáng xuống đầu, ngơ ngác mà nhìn sang Lý Tư.
Doanh Chính lại nói: “Lý khanh vào trong lao xách Hàn Phi ra, mang hắn tới đây, Cô có chuyện muốn hỏi hắn”
Lý Tư lĩnh mệnh rời đi, vẻ mặt Doanh Chính âm tình bất định, giống như đang ảo tưởng gì đó, sau nói: “Tối nay lập tức khởi hành”
Triệu Cao đành quy củ đáp: “Dạ, vậy thần đi thu dọn đồ đạc…”
Lý Tư còn chưa quay lại, thì chợt nghe một cung nhân vội vã chạy tới, quỳ ngoài tẩm điện:
“Sứ giả Yên quốc cầu kiến, Điển khách Đào đại nhân thỉnh đại vương định đoạt.”
Doanh Chính nheo mắt, nói: “Sứ giả Yên quốc?”
Cung nhân nọ cung kính đáp: “Kinh Kha, Tần Vũ Dương xin yết kiến, mang theo thư cầu hòa và địa đồ của Yên quốc tới”
Doanh Chính mỉa mai: “Yên quốc đã là vật trong tầm tay, còn cần cắt đất làm gì? Cứ đi gặp xem sao”
Doanh Chính thay bào phục, đi lên Cửu Long điện. Quần thần thối triều chưa lâu đã bị gọi trở về, bách quan lần lượt thượng điện, ngoài ngọ môn từng thông báo nối tiếp truyền vào.
“Sứ giả Yên quốc Kinh Kha, Tần Vũ Dương đến_____!”
Doanh Chính gác khuỷu tay lên long án, dùng một tay đỡ trán, cho đến khi bách quan sơn hô vạn tuế, Tần Vũ Dương và Kinh Kha mới thượng điện, Kinh Kha mờ mịt ngó đông ngó tây, còn Tần Vũ Dương gánh vác trách nhiệm quỳ xuống trước triều đình.
Kinh Kha cũng quỳ theo, đưa mắt trông lên Tần vương mặc vương bào đen nhánh.
Quốc sắc của Tần quốc là màu đen, vận quốc thuộc thủy, trên vương phục gấm đen của Doanh Chính có thêu con kim long giương nanh múa vuốt, càng hiển lộ uy nghiêm không gì sánh nổi.
Tần Vũ Dương nói: “Sứ tiết Yên quốc Tần Vũ Dương, Kinh Kha, gánh vác lời cầu hòa của đại vương bản quốc, tới bái kiến đại vương”
Doanh Chính mở hai mắt, ánh mắt lướt qua Kinh Kha, nhìn thẳng vào Tần Vũ Dương, chậm rãi nói: “Là Chung Hạo Nhiên sai các ngươi tới hành thích Cô đúng không?!”
Tần Vũ Dương vừa mới đứng dậy, vạn vạn không thể ngờ rằng Doanh Chính cư nhiên đoán được chuyện này! Vừa nghe lời này xong, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hai chân không kềm được run run.
“Là Chung Hạo Nhiên sai các ngươi tới hành thích Cô phải không?!” Doanh Chính nổi giận đùng đùng, điên cuồng quát: “NÓI_____!”
Tần Vũ Dương sợ đến độ hai chân mềm nhũn, lần nữa quỳ xuống.