Chiến Thất Quốc
Chương 55 : Trác lộc chiến • hoàng đế băng
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Khắp thiên địa đều là nước trắng xóa, phân không rõ đâu là ngày đâu là đêm.
Hồng vũ rơi mịt mù đất trời, trong phế tích công nghiệp hoang tàn, điện lưu chạy tán loạn.
Bầu trời trên vùng rừng rậm mở một cái lỗ khổng lồ, thời gian gào thét há to cái miệng của mình, phun ra bốn nhân loại.
Hạo Nhiên ôm Cơ Đan té xuống đất đầu tiên nhất.
“Sư phụ!” Cơ Đan nôn nóng gọi.
“Ai yo…” Hạo Nhiên té muốn nát xương, nào ngờ còn bị một nam nhân từ đâu rớt bịch xuống tông ngã lăn cù.
“Tử Tân?!” Hạo Nhiên vẫn chưa quay đầu lại, kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Nhưng Hiên Viên kiếm vẫn nằm trong lòng mình đây mà, người đằng sau là ai?
“Chung…Chung…thái phó?”
Từ Phúc giãy dụa đứng dậy, thình lình lại bị một cái mông mềm mại đè bẹp xuống đất.
Long Dương quân như ngọn liễu truớc gió yếu đuối bò dậy: “Té chết nô gia rồi ~ ~”
“…”
Bốn người tay chân quấn cục té thành một đống.
Hai sư đồ Hạo Nhiên ngơ ngác tại chỗ.
Hạo Nhiên: “Từ Phúc…sư đệ? Long Dương quân?!”
Từ Phúc đang ôm Long Dương quân, lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, cuống quýt đẩy nhau ra.
Miệng Long Dương quân há thành hình chữ O, giọng nói thình lình tăng cao tám độ, kinh hãi la: “Chung Hạo Nhiên! Thái tử Đan_____! Đồ đệ ta đâu! Đây là nơi nào?!”
“Đồ đệ ngươi chết rồi, Long Dương quân, ngươi là Nữ Oa thạch…Đừng qua đây!”
“Chết rồi_____! Không thể nào! Ta đã đích thân giao cho Cơ Đan mà!”
“Con gái con đứa níu níu kéo kéo còn ra thể thống gì!”
“Đừng đụng vào sư phụ ta, là lỗi của ta_____!”
“…”
Long Dương quân xông lên muốn tóm Hạo Nhiên, bốn người bên nào cũng cho rằng mình đúng, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, Cơ Đan và Từ Phúc ba chân bốn cẳng vất vả tách Long Dương quân và Hạo Nhiên ra, Long Dương quân ngồi trên một tảng đá bật khóc hụ hụ.
“Tên ngốc Từ Phúc sao lại…khỏi rồi?!” Hạo Nhiên mù tịt: “Sư đệ, ngươi qua bồi Long Dương quân đi”
Từ Phúc không tin tưởng mà nhìn Hạo Nhiên: “Cô nương kia rất chua ngoa, không có hứng thú”
Hạo Nhiên tức giận mắng: “Đâu có bảo ngươi dùng thân thể bồi!”
Cơ Đan giải thích: “Lúc người đi gặp Doanh Chính, sư tổ gia gia đã sửa lành Không Động ấn”
Hạo Nhiên hỏi: “Dán miếng ngọc vỡ vào rồi à?”
Cơ Đan: “Không có, chẳng biết dùng phương pháp gì…Nhân hoàng cũng giúp một tay”
Hạo Nhiên gật gật đầu, đoán chừng thánh nhân có thần thông của thánh nhân, bèn không hỏi nhiều nữa, y và Cơ Đan sóng vai ngồi trên sườn núi, dõi mắt trông về phía thành thị tĩnh mịch dưới chân.
“Sao lại thành thế này?” Hạo Nhiên cau mày nói: “E là chúng ta xuyên nhầm thời gian rồi?”
Cơ Đan khó có thể tin mà nhìn đại địa hoang vu, trong tầm mắt đều là một mảng tối đen, nhìn hồi lâu, Cơ Đan mới hỏi: “Đây là nước nào, sư phụ?”
Hạo Nhiên đáp: “Đây cũng là thế giới của ngươi, đại địa Thần Châu bốn ngàn năm sau thời kỳ Chiến quốc”
Cơ Đan hít vào một hơi lãnh khí, Hạo Nhiên lại nói: “Đi thôi, phỏng chừng chúng ta đã không tìm đúng điểm thời gian, có lẽ chênh lệch khoảng trăm năm, xuống dưới xem xét trước rồi tính sau”
“Nơi này gọi là Thái Bình sơn” Hạo Nhiên nhảy xuống núi đá gập ghềnh, hô vọng lên cao: “Sư đệ, Long Dương quân, xuống đây”
Long Dương quân nhăn nhó cau có, không tình nguyện đi xuống.
Hạo Nhiên dẫn dắt ba người, hợp thành tiểu đội thám hiểm gian nan tiến bước trên đồng hoang, chuẩn bị ứng phó với mười vạn câu hỏi tại sao của đám người cổ đại này, nhưng trong lòng Cơ Đan lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Sư phụ, tại sao sư phụ Tử Tân lại không khôi phục chân thân?”
Hạo Nhiên ôm Hiên Viên kiếm trong ngực, nghe Cơ Đan hỏi vậy thì run lên cực khẽ.
“Không biết” Hạo Nhiên đáp: “Chẳng biết linh hồn hắn đi đâu rồi, ngươi xem”
Hạo Nhiên hơi rút Hiên Viên kiếm ra, thân kiếm vẫn bóng sáng như cũ, nhưng thiếu mất chút linh khí.
Thần sắc Cơ Đan ảm đạm, biết giờ phút này trong lòng Hạo Nhiên còn khó chịu hơn, bèn nói lảng đi: “Sư phụ từ nhỏ lớn lên ở chỗ này à?”
Hạo Nhiên gật gật đầu, đáp: “Một trong những khu tị nạn của bảy đời di dân Thần Châu, cảng Cực Nam, nếu hết thảy thuận lợi, sư phụ sẽ bắt đầu một thời đại mới, ngươi cứ ở lại đây, cuộc sống rất tốt…”
Trên cao ốc, ánh đèn màu đỏ tía chớp tắt chớp tắt.
“Đó là tiên thuật gì?”
Hiên Viên thị đau đớn gầm thét: “Khốn nạn!”
“Ngươi đúng là phải giảm cân đi!” Thông Thiên dở khóc dở cười, nắm tay Văn Trọng ra sức kéo, Văn Trọng nói: “Mau đem kiếm đưa cho ông ta…”
“Không được! Huyên môn toàn dựa vào sức Hiên Viên kiếm để chống đỡ…” Thông Thiên liều mạng kéo, cắn răng nói: “Một khi lấy đi mất ngươi sẽ bị cắt ra làm hai…”
Hoàng Đế tung cước đá, nhưng Xi Vưu bất chấp hết thảy dùng rìu Bàn Cổ bổ thẳng xuống, Không Động ấn trước ngực xoay qua, ngọc quang lưu chuyển dựng nên tấm chắn, nháy mắt chặn đứng chiêu thức hung hãn của Hoàng Đế.
Xi Vưu rống: “Mau mau chịu chết_____!”
Hoàng Đế còn chưa hiểu đã phát sinh chuyện gì, thì rìu Bàn Cổ đã vung tới trước mặt, chém vào ***g ngực!
Thân thể đồ sộ như núi của Hoàng Đế chầm chậm ngã xuống, gây ra một tiếng rầm đinh tai nhức óc.
Rốt cuộc Văn Trọng cũng văng ra, Thông Thiên vội đón lấy Hiên Viên kiếm, giơ tay ném, hô: “Cơ Hiên Viên_____! Đón lấy!”
Nhưng chỉ trì hoãn có mấy giây ngắn ngủi như thế mà Hoàng Đế đã sức cùng lực kiệt, trận khổ chiến lúc trước đã hao sạch khí lực của Nhân hoàng, Xi Vưu vung rìu chém liên tiếp lên người Hoàng Đế, khôi giáp của kim giáp cự nhân bị chém vỡ, máu tuôn như suối, phún đầy mặt đất.
Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm vẽ một vòng hào quang giữa không trung, rơi keng xuống cạnh tay kim giáp cự nhân.
“Muộn rồi, tính sao đây?” Thông Thiên sợ hãi nói.
Văn Trọng thở dốc hồi lâu, chẳng có chủ kiến gì.
Thông Thiên giữ chặt Văn Trọng, nói: “Không thể tiến lên! Đừng hy sinh vô ích!”
Đoạn Thông Thiên vẽ một phù văn trước người, sư đồ hai người ẩn vào trong hư không.
Xi Vưu quay đầu thú của mình qua quét mắt khắp nơi, xác nhận không có ai mới tế khởi Hạo Thiên tháp.
“Binh chủ có tám món thần khí trong tay…Chúng ta tuyệt không phải đối thủ của hắn…Cơ Hiên Viên đã bảo, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay…” Thông Thiên lẩm bẩm.
Hạo Nhiên tháp không ngừng phóng lớn, ầm một tiếng đè Hoàng Đế dưới tháp, Hoàng Đế không ngừng vùng vẫy, nhưng lại bị cự lực đè nghiến xuống đất.
“Cô…”
“Đi đoạt lại Hiên Viên kiếm, còn có thể chiến đấu…”
“Không, hãy nghe theo Cơ Hiên Viên” Thông Thiên trầm giọng nói: “Lúc trước hắn có bảo là hết thảy đều đã an bài tốt cả rồi, không được nhúng tay vào”
Tầng mây trên bầu trời cuộn thành lốc xoáy gầm thét, mở ra một cái động đen nhánh.
Một luồng sét bổ thẳng xuống!
“Hạo Nhiên của quá khứ sắp tới rồi ư?” Thông Thiên cau mày nói, lại dời ánh mắt sang Đông Hoàng chuông.
Sẽ xuất hiện hai Hạo Nhiên sao?
Xi Vưu xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhưng sau khi bụi mù tan hết, lại chẳng có gì cả.
Bạo vũ trút rào rạt, trong bùn lầy, Đông Hoàng chuông chầm chậm hóa thành hình người.
Hạo Nhiên đau đầu muốn nứt, gắng gượng ngồi dậy, trông thấy một cánh tay to của Hoàng Đế.
“Xảy ra chuyện gì…” Hạo Nhiên đứng thẳng người dậy, Hạo Thiên tháp chắn mất tầm nhìn của y.
“Hoàng Đế bại rồi?” Hạo Nhiên sợ hãi trông về phía Xi Vưu, Xi Vưu làm như không thấy y, trong mắt bắn ra hắc vụ, dồn sức thúc Hạo Nhiên tháp, muốn đè Hoàng Đế xuống.
“Giờ là thời điểm nào?” Hạo Nhiên nói: “Sao không khớp với lịch sử mà ta biết?!”
Hạo Nhiên nhìn tứ phía cầu trợ, trông thấy Hiên Viên kiếm bên chân, vội nhặt nó lên.
“Hoàng Đế!” Hạo Nhiên hét: “Đây là…”
Xi Vưu phát hiện ra Hạo Nhiên, tiếc rằng Hạo Thiên tháp trong tay đang điên cuồng hút lấy trọc khí của mình, không cách nào đưa tay ra đoạt Đông Hoàng chuông được.
Hoàng Đế nói: “Cô…” Kế tiếp chầm chậm khép hai mắt lại.
“Hoàng Đế_____!” Hạo Nhiên điên cuồng gọi, kéo lê Hiên Viên kiếm chạy tới, đặt kim kiếm vào trong tay Hoàng Đế.
“Mau tỉnh lại a!” Hạo Nhiên nôn nóng nói.
Một luồng điện lưu tản ra, quấn chằng chịt trên thân kiếm, kế tiếp ẩn vào trong tay Cơ Hiên Viên.
“Cô…” Nháy mắt Hoàng Đế khôi phục thần trí, mở to hai mắt, rống giận: “Hạo Nhiên_____!”
Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, bàn tay to kia lật lại, đè xuống đất.
“Đây! Kiếm ở…” Hạo Nhiên kéo ngón tay Hoàng Đế qua.
Xi Vưu chỉ cảm thấy sức kháng cự dưới tháp không ngừng tăng vọt, hắn quát: “Ngươi không phải Cơ Hiên Viên! Ngươi là ai_____!”
Hiên Viên kiếm vô thanh vô tức biến mất, Hoàng Đế trở tay bắt lấy Hạo Nhiên, nói: “Là ta, Hạo Nhiên”
Sóng âm của Đông Hoàng chuông tức khắc bùng nổ, quăng Xi Vưu ra xa, thần khí văng lả tả, giọng của Hiên Viên Tử Tân vang vọng khắp chiến trường.
“Cô yêu ngươi, Hạo Nhiên”