Chiến Thất Quốc
Chương 56 : Hiên viên kiếm • hám thiên uy
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Đông Hoàng chuông tích tắc xua tan uy lực của tám món thần khí.
Tử Tân hướng về phía Xi Vưu giận dữ gầm thét, tung ra một quyền long trời lở đất_____!
“Tử Tân, sao ngươi sống lại rồi…”
“Hiên Viên thị đã rút nguyên thần của mình đi, hiện Cô đang khống chế thân thể này! Hạo Nhiên!”
“Coi chừng!”
Xi Vưu ngẩng mặt thét dài, cúi đầu dùng sừng thú hung hãn chặn eo Tử Tân, móng ngưu giẫm mạnh xuống đất, đẩy Tử Tân trượt liên tục ra sau.
“Ta biết ngay Hoàng Đế cũng chẳng phải thứ tốt mà…Gắng gượng!”
Hiên Viên Tử Tân cắn răng vặn cặp sừng của Xi Vưu, một cước trượt ra sau, đôi ủng sắt lún sâu xuống bùn lầy tạo thành cái hố to đùng, kế tiếp tiêu trừ xung lực.
“Hạo Nhiên, ngươi…còn giận Cô không…”
Đông Hoàng chuông dở khóc dở cười nói: “Giờ này rồi mà còn nói linh tinh…”
Hiên Viên Tử Tân quát lớn: “Trả lời Cô!”
“Không!”
Hiên Viên Tử Tân lập tức cắn răng bất chấp hết thảy, thét: “Lùi_____!”
Kim giác cự nhân nắm chặt sừng thần thú, hai tay dồn lại như dời non lấp biển! Xi Vưu bị đẩy lảo đảo, ngã ra sau!
Tử Tân quát: “Binh chủ! Cho dù có đấu thêm lần nữa, ngươi vẫn thua thôi!” Kế tiếp phi thân tiến lên, Hạo Nhiên thét lớn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Xi Vưu đem đầu thú nhắm chuẩn vào Hoàng đế đang trên đà nhào tới, hừ lạnh một tiếng, sừng ngưu hướng về phía tiểu phúc cự nhân, đâm thật sâu vào.
“Tử Tân!” Hạo Nhiên điên cuồng gào thét.
Sừng ngưu nhuốm máu tươi đâm thấu ra sau lưng Tử Tân, kim giáp cự nhân khom người, giang hai cánh tay ra dưới một kích quyết tử đó, mặc cho cặp sừng Xi Vưu ngập sâu vào người mình, kế tiếp dùng hai bàn tay nắm chặt đầu ngưu, dốc tất cả sức lực vặn nó qua một bên.
Tiếng rống của Xi Vưu đã lên tới cổ họng, nhưng không cách nào phát ra khỏi miệng được, đầu thú kêu một tiếng rắc thật lớn, sau đó thân thể mềm nhũn gục ngã xuống đất.
Ngọn lửa đen nhánh bùng ra từ trong mắt Xi Vưu, bao bọc Hoàng Đế, Đông Hoàng chuông và thần thú vào một chỗ, co ù ù lại thành một đoàn, rồi biến mất.
Triều Ca, ngoài ngọ môn vắng tanh, chỉ có gió lạnh gào thét thổi qua.
“Đông Hoàng đại nhân!”
Hạo Nhiên giương thẳng Hiên Viên kiếm, Hiên Viên kiếm tỏa kim quang, xua tan khói đen, đâm xuyên qua Xi Vưu, mũi kiếm vươn về phía trước, lực cản ngày càng mạnh, khi nhích tới gần cụm bạch quang kia vài tấc thì chấn động điên cuồng.
Một tay Xi Vưu nắm chặt Hiên Viên kiếm, Hạo Nhiên quát: “Tránh đường_____!”
“Cơ Hiên Viên, hôm nay ta với ngươi đồng quy vu tẫn!” Xi Vưu ngẩng đầu thét dài.
Khói đen chui vào thân kiếm, Tử Tân kêu gào đau đớn, mũi kiếm rốt cuộc cũng chạm tới chu vi bạch quang đang bao bọc Đông Hoàng.
Ầm! Kết giới giam cầm Đông Hoàng triệt để vỡ vụn, khói đen gây ra một trận nổ lớn kinh thiên động địa, vô số ác quỷ quấn quýt nhau tản ra.
Bạch quang tan hết, xuất hiện thân hình của một cụ già lưng khòm.
Đông Hoàng đưa một tay ra, tám món thần khí ở phía cuối hư không bay tới, quay vù vù quanh thân ông ta, cụ già nâng Không Động ấn lên, cầm, đỉnh, ấn, gương, thạch tỏa hào quang, thân thể già nua của Đông Hoàng tựa như tờ giấy rách phiêu tán theo gió.
Từng tấc da thịt già cỗi phát ra tiếng kêu vang, nứt nẻ thành những đường vân trắng nõn, kế tiếp tách khỏi thân thể ông ta.
Đông Hoàng dần dần trẻ lại, vươn thẳng sống lưng, sau khi phản lão hoàn đồng, ông ta thở phào một hơi, quăng ánh mắt về phía Hạo Nhiên và Tử Tân đang ôm siết lấy nhau.
Tử Tân lại khôi phục hình người, toàn thân trần trụi đứng trước mặt Đông Hoàng, một cánh tay vẫn ghì chặt Hạo Nhiên không buông.
Nửa người trái của Tử Tân đã bị nhiễm độc đen nhánh như mực, độc tố đó đang từng tấc từng tấc lan lên trên.
“Chuông nhi, Kiếm nhi” Đông Hoàng đưa tay ra, trầm giọng nói: “Qua đây”
Hạo Nhiên: “Tử Tân, trên người ngươi…”
“Đó là oán hận của Binh chủ” Đông Hoàng đáp: “Không còn nhiều thời gian nữa, Bất Chu sơn nhô lên rồi”
Tử Tân nói: “Đông Hoàng đại nhân, Tử Tân vẫn còn lời muốn hỏi”
Không chờ Đông Hoàng đáp, Tử Tân liền nói: “Chuyện thần khí, vì sao lại gạt Hạo Nhiên? Sau cuộc chiến này, y…chúng ta có phải chịu chết hay không?”
“Ngài muốn làm gì? Đông Hoàng?” Tử Tân lại nói.
Đông Hoàng khép hai mắt lại, đột nhiên Tử Tân phát hiện ra gì đó, hắn nhìn sang Hạo Nhiên, nói tiếp: “Ngươi và Đông Hoàng đại nhân…vì sao lại giống nhau như thế?”
Đông Hoàng điềm tĩnh mỉm cười: “Cũng như ngươi là do nguyên thần của Hiên Viên thị hóa thành, Hạo Nhiên chính là nguyên thần của ta”