Chiến Thất Quốc
Chương 57 : Đông hoàng mất • tái khai thiên
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Hạo Nhiên hỏi: “Chúng ta còn phải làm gì nữa?”
Đông Hoàng đáp: “Giữa thiên địa, Bàn Cổ vĩnh viễn sẽ không chết, chỉ có cách nhảy ra khỏi phạm vi thiên địa, mới có thể chiến đấu với bản nguyên của Bàn Cổ”
Đông Hoàng thờ ơ nói: “Các ngươi từ biệt nhau đi”
Hạo Nhiên nắm lấy cánh tay đen kịt của Tử Tân, ôm cổ hắn.
Tử Tân mê luyến cúi người xuống hôn môi y.
Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm hóa nguyên hình, bay tách ra, xung quanh ống tay áo tung bay của Đông Hoàng, mười món thần khí phát ra trận chấn động cuối cùng.
Đông Hoàng mở hai mắt, gương mặt ấy cực giống một Hạo Nhiên quyết tuyệt, thanh y phiêu đãng trong gió.
Đông Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giữa hư không vô tận có một điểm sáng.
“Gương Côn Lôn, thời gian lưu chuyển”
Đông Hoàng lạnh nhạt nói.
Gương Côn Lôn bắn ra một chùm sáng chọc thủng tầng mây dầy đặc.
Đại địa dưới chân không ngừng nâng lên, không gian xung quanh nứt vỡ, trôi giạt.
Giữa biển mây mịt mờ trồi lên một ngọn núi cao nguy nga, ngũ trảo kim long nhảy ra khỏi biển mây, ngàn vạn năm tháng bị xáo trộn triệt để vào ngay thời khắc này, trục thời gian trọng hợp vào một điểm, thế giới quay về thời hỗn độn.
“Thủy thần, Côn Bằng dùng vạn vật chi linh thỉnh cầu, xin hãy trả lại thiên đạo”
Trên biển mây, Hiên Viên kiếm đen nhánh chầm chậm trôi về phương xa.
“Tử Tân!” Hạo Nhiên phát ra một trận chấn động đau khổ.
Đông Hoàng từ tốn nói: “Hiên Viên kiếm đã quy ma chướng, không còn thần trí nữa, mặc nó đi”
“Vạn vật đều do ta tạo nên, Cô quản giáo thiên địa thì có gì không được?!”
Giữa hỗn độn, núi non hóa thành xương cốt, sông ngòi hóa thành máu thịt, nhật và nguyệt từ cuối chân trời bay tới khảm vào hốc mắt cự nhân.
Đông Hoàng nói: “Nơi này là Bất Chu sơn, Thần Châu quay về hỗn độn, ngài chẳng còn chỗ ẩn thân nữa, chiến nào, Thủy thần!”
Đông Hoàng chỉ tay về phía Bàn Cổ, Bàn Cổ nắm lấy Hiên Viên kiếm, nói: “Ngươi cư nhiên có thể trừ khử Đấu khôi?!”
Đông Hoàng không lên tiếng nữa, phút chốc hóa thành một con cự điểu, thét dài một tiếng, bổ nhào về phía cự nhân trong biển mây.
Bàn Cổ rống giận quơ lấy cự phủ ở chân trời, vung thẳng vào thần Bằng đang xông tới.
KENG! Rìu Bàn Cổ ảm đạm thất sắc, song trảo của cự điểu chụp tới Bàn Cổ, đè ông ta vào trong tầng mây.
“Đây là thế giới do Cô sáng tạo ra_____! Sao các ngươi dám_____!” Bàn Cổ rống giận một tiếng, nhấc Hiên Viên kiếm lên hung hãn đâm vào một bên cánh của Bằng điểu.
Giữa đồng hoang, trong bụi hoa rực rỡ sắc màu, một thanh đại kiếm và một chiếc chuông ngọc to cỡ bàn tay lẳng lặng nằm yên.
Gió xuân thổi qua, đôi ủng đen ngừng cạnh bụi hoa, Văn Trọng khom người nhặt chiếc chuông ngọc lên.
“Sư tổ gia gia!” Cơ Đan từ xa gọi: “Tìm thấy sư phụ rồi!”
Thông Thiên ngự kiếm bay tới, đáp xuống đất, Cơ Đan thắc mắc: “Đụng vào được không? Sao hai người họ không biến thành hình người?”
Thông Thiên quan sát hai món thần khí, thấy trên thân Hiên Viên kiếm lóe kim quang, bèn cười nói: “Không hóa thành hình người, đương nhiên là bởi vì tụi nó không có mặc y phục…Mắc cỡ ý mà”
“…”
Cơ Đan vội lấy ngoại bào quấn Đông Hoàng chuông lại, Hạo Nhiên thình lình hiện nhân thân, đỏ mặt nói: “Sao cái gì sư phụ cũng biết hết vậy…Cứ mặc kệ Tử Tân, đi thôi”
Thông Thiên lại nói: “Đồ đệ, hiện giờ Đông Hoàng chẳng biết đã đi đâu, sư phụ đã là thần rồi, chúng ta có thể tự mở thiên đình, ngươi phong sư phụ làm quan đi, để đại sư huynh ngươi và Tử Tân làm thuộc hạ…”
“Ê! Mấy người!” Hiên Viên kiếm khôi phục hình người, nhảy dựng lên, hắt xì một cái, nói: “Sao bỏ đi mình ên thế? Hạo Nhiên!”
Đoàn người Thông Thiên chẳng thèm quay đầu lại, giáo chủ lại lải nhải: “Ngươi muốn làm gì, đồ đệ?”
“Ta…ta…ta…” Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Ta làm Ti mặc là được rồi, mấy cái chuyện phiền phức tào lao này nọ, vẫn nên để tên hôn quân kia xử lý đi”
Thông Thiên ra chiều nghiêm túc nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, Tử Tân nhất biểu nhân tài, người cao to, mà cái ấy ấy cũng bự…”
Hạo Nhiên, Cơ Đan, Văn Trọng và Tử Tân đồng loạt mắng:
“Câm miệng!”
———————————————–
Ta cũng muốn ship Hoàng Đế x Đông Hoàng, nhưng tính tình Đông Hoàng như vậy, có vẻ Hoàng Đế sẽ phải chịu kiếp thê nô, chả dám hó hé 1 lời hị hị hị
Tiếc ghê, truyện ko có phiên ngoại cuối quyển.
Ờ thì…
.
.
.
.
.
✿✿✿ HOÀN RỒI ✿✿✿