Chiến Xu Chi Tinh

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


"Tiền đặt cược của ngươi? Ta đây hiện tại sẽ phá hủy nàng, thuận tiện giải thoát nàng khỏi nỗi thống khổ làm chuột thí nghiệm……" Hắn lại lần nữa chụp vào ngực nàng.



Đông Tâm Ngữ sợ hãi cơ hồ sốc, nàng tự biết lúc này đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



"Không ──" Lâm Kiệt Sinh kinh hoảng thất thanh hô to:"Đừng tổn thương trái tim nhân tạo!"



Cái gì?



Tay Diêm Quýnh cách trái tim Đông Tâm Ngữ còn mười cm vội vàng rút lại, cảm thấy hơi run sợ.



Ý Lâm Kiệt Sinh là……



"Ngươi như vậy sẽ làm bị thương trái tim nhân tạo……" Lâm Kiệt Sinh mắt thấy tâm huyết thiếu chút nữa phế bỏ, lòng vô cùng khẩn trương.



Diêm Quýnh nghe thấy lời nói của hắn kì quái, hồ nghi nhìn Đông Tâm Ngữ, rốt cục, hắn phát hiện chuyện không bình thường nhất, sườn trái Đông Tâm Ngữ có một vết sẹo dài chừng 20cm, đó là vết sẹo sau khi giải phẫu!



"Sao lại thế này?" Hắn trầm giọng hỏi.



"Tôi…… Tôi từng bị tai nạn, tim phải phẫu thuật……" Đông Tâm Ngữ cũng hoang mang không thôi khi nghe Lâm Kiệt Sinh nói, nàng bất an muốn che bộ ngực sữa và nửa thân trên để trần, nhưng tay lại bị Diêm Quýnh đẩy ra, hai vú như ẩn như hiện miêu tả đáp án sinh động.



"Mổ? Bao lâu rồi?" Hắn nghiêm nghị hỏi.



"Mùa thu năm ngoái……" Hắn nhìn nàng chăm chú làm mạch đập nàng dần dần tăng lên.



Diêm Quýnh lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn sắc mặt xám xịt của Lâm Kiệt Sinh, bỗng nhiên cười lạnh.



"Thì ra là thế! Thì ra ngươi đem trái tim nhân tạo bỏ vào thân thể nàng!"



Kết luận này làm Đông Tâm Ngữ khiếp sợ mở lớn miệng, toàn thân bị từng đợt hàn ý lạnh tới tận xương bao phủ.



Lòng của nàng…… Trái tim trong cơ thể nàng……



Là trái tim nhân tạo?!
Bỗng nhiên, hắn dấy lên một cỗ tình cảm chưa bao giờ có với nàng, một loại rung động trong lúc vô cùng tỉnh táo……



"Cho nên ngươi mang nàng đi cũng tương tự làm nàng chết, hàng tháng nàng đều nhận trị liệu của ta, trị liệu tháng này vừa vặn bị người ngắt quãng, nàng nếu không theo ta về, khả năng không chịu được quá bảy ngày." Lâm Kiệt Sinh nghĩ đến Diêm Quýnh bị hắn dọa, khóe miệng mỉm cười thắng lợi.



Diêm Quýnh liếc mắt lạnh lùng, phút chốc buông Đông Tâm Ngữ, quỷ mị hướng tới chỗ họ Lâm, hừ nhẹ nói: "Phải không? Rất đơn giản, chỉ cần mang nốt ngươi theo là xong?"



"Cái gì? Không…… Không……" Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, khuôn mặt đang cười cứng lại, lắp bắp rút lui.



"Hoặc là, ông chủ Khoa Lợi sinh kĩ hoan nghênh ngươi trở về, mua một được hai, nhất định cảm thấy rất có lời." Hắn nheo mắt, tay chụp lên cổ Lâm Kiệt Sinh.



"Không……" Lâm Kiệt Sinh xoay người muốn trốn, nhưng tâm hoảng ý loạn, trượt chân ngã luôn.



Tay Diêm Quýnh chuyển động, từng bước tới gần hắn. "Đừng từ chối, ngoan ngoãn theo ta đi……"



Đúng lúc này, một bóng người chợt lóe lên ở cửa kho hàng, lái xe của Lâm Kiệt Sinh không biết từ khi nào cầm một khẩu súng đi vào, nhắm ngay Diêm Quýnh bóp cò.



"Cẩn thận!" Đông Tâm Ngữ phát hiện trước, kêu hoảng một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền đẩy Diêm Quýnh ra.



"Phanh!" Tiếng súng quanh quẩn trong kho hàng, chấn động làm bụi bặm rơi xuống.



Diêm Quýnh xoay người, ôm lấy Đông Tâm Ngữ vừa trúng đạn ngã xuống, đầu óc trống rỗng trong vài giây.



Nàng thay hắn đỡ đạn?



Vì sao? Vì sao?



"Tiến sĩ! Đi mau!" Lái xe bắn không trúng, lại nổ súng lần nữa, cũng lớn tiếng gọi Lâm Kiệt Sinh.



Lâm Kiệt Sinh trốn ra khỏi kho hàng, còn Diêm Quýnh vì bảo hộ Đông Tâm Ngữ, ôm chặt nàng lăn xuống đất quay mấy vòng, người bám đầy bụi.



Sau khi tiếng súng ngừng, hắn vọt tới cạnh cửa, Lâm Kiệt Sinh cùng lái xe đã chạy trối chết, hắn cũng không đuổi theo, xoay người quay lại bên Đông Tâm Ngữ, ôm lấy nàng sớm đã đau đến choáng váng, vội vàng rời đi.