Chiến Xu Chi Tinh

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Đông Tâm Ngữ nằm trên giường lớn ở khách sạn, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, mái tóc hỗn độn còn dính tro bụi, thoạt nhìn chật vật mà suy yếu.



Miệng vết thương trên vai nàng đã được tiêu độc băng bó, may mắn viên đạn chỉ sượt qua vai, không đáng lo ngại, sau khi Diêm Quýnh tìm được bệnh viện nhỏ băng bó cho nàng, đã đem nàng về khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ là mệt muốn chết rồi, sau khi bôi thuốc nàng vẫn ngủ say bất tỉnh, ngay cả khi Diêm Quýnh ôm nàng vào khách sạn bằng cửa sau, lên lầu, giúp nàng cởi bỏ quần áo bẩn nàng vẫn chẳng biết gì.



Sắc trời dần dần tối, hôm nay phát sinh nhiều chuyện, đừng nói là nàng, ngay cả Diêm Quýnh cũng nhất thời tiêu hóa không nổi nhiều chuyện như vậy.



Hắn ở bên cửa sổ liên tục hút vài điếu thuốc, tâm tình vẫn không ổn định như cũ, chỉ vì hình ảnh Đông Tâm Ngữ đỡ viên đạn kia cho hắn không ngừng tái hiện trong đầu.



Một khắc kia, viên đạn rõ ràng xuyên vào người nàng, nhưng hắn cảm thấy như chính mình cũng bị trúng đạn, không biết vì sao co rút đau đớn, cho tới bây giờ hắn mới giật mình hiểu được, cái đau là trái tim hắn.



Trái tim đã sớm chết của hắn cư nhiên đau, điều này làm hắn thấy kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ trên đời không còn bất kì chuyện gì, kẻ nào có thể lay động hắn, nhưng một viên đạn xuyên vào thân thể Đông Tâm Ngữ lại làm hắn kinh hãi……



Vì sao lại như vậy?



Chẳng những giết không được nàng, thậm chí còn vì nàng lo lắng……



Đúng vậy, lo lắng, hắn vì nàng lo lắng, hắn lãnh huyết vô tình bởi vì thương thế và vận mệnh một nữ nhân mà lo lắng!



@#%$! Cảm giác đầu hắn bị cháy hỏng? Bằng không làm sao hắn có thể xuất hiện cảm xúc khác lạ như vậy?



"Ân……" Đông Tâm Ngữ giật mình, chăn trên người trượt xuống, lộ ra hai vú trắng nõn và một đạo vết thương dài.



Hắn đi đến bên giường, khom người thay nàng kéo lại chăn, nhưng ánh mắt lơ đãng dừng ở chỗ kia, có vết sẹo hình con rết màu đỏ nhạt, gắt gao dựa vào nhũ hoa bên trái của nàng, trước bầu ngực tuyết trắng có vẻ phá lệ chói mắt.



Ngoài ra, vài vết cào mới cũng hiện ra, máu tụ làm cho dấu vết càng rõ ràng, đỏ trắng đối lập, khi nhìn thấy mày hắn không tự chủ được cau lại.



Đó là kiệt tác của hắn!



Chỉ cần sâu thêm một chút, ngực nàng sẽ bị hắn cắt qua, chỉ cần sâu thêm một chút……



Hắn trong lòng cứng lại, đột nhiên thấy may mắn vì khoảnh khắc ấy tự dưng mềm lòng không xuống tay, nếu không hiện tại nàng chỉ còn là một thi thể lạnh như băng!
"Tôi không đi!" Nàng tức giận đến toàn thân tê tái.



"Cái gì?" Hắn xoay người nhìn chằm chằm nàng.



"Tôi vì sao phải tới Khoa Lợi, tôi cũng không phải cái gì của họ……" Nàng tức giận hô to.



"Nhưng trái tim nhân tạo trong cơ thể em là của họ." Hắn bình tĩnh nói.



"Vậy anh lôi nó ra mà mang về! Tim là của họ, nhưng thân thể là của tôi, tôi cự tuyệt làm vật thí nghiệm của họ, anh nghe rõ chưa?" Nàng tức giận đến môi khẽ run.



Hắn hiểu tâm tình của nàng, cũng hiểu được cảm thụ của nàng, nhưng hắn tuyệt không thể mềm lòng vào lúc này, vì chuyện mà Bắc Đẩu Thất Tinh đã đồng ý thực hiện, dù trời sụp đất nứt cũng chưa bao giờ bội ước.



"Thực có lỗi, tôi quán triệt nhiệm vụ của tôi, bất luận làm như vậy có thích hợp không, là đúng hay sai, tôi đều phải hoàn thành." Hắn áp chế phiền muộn, lãnh khốc trả lời.



"Anh…… Chính anh cũng từng là người bị hại, vì sao không thể thay tôi suy nghĩ một chút?" Lòng nàng đau quá, hắn một chút cũng không quan tâm nàng, mặc kệ nàng sống hay chết, trong mắt hắn cũng không có nàng, vĩnh viễn không……



Trong lòng phiền muộn lại gia tăng gấp đôi, nhưng hắn vẫn như cũ không thỏa hiệp, không để trái tim mình rung động.



"Tôi đồng tình với em, nhưng không giúp được em, cũng chỉ có thể trách vận khí em không tốt."



"Đúng, tôi vận khí không tốt, mới gặp phải loại người như anh…… Không, anh căn bản không thể xem là người, anh chỉ có cái xác giống người, bên trong là cỗ máy máu lạnh không tim không phổi!" Nàng thanh âm tê tái rống giận.



Hắn phải thở ra ba lần mới kìm chế được cơn giận, sau đó lấy chút kiên nhẫn còn sót lại cảnh cáo: "Lập tức vào phòng tắm tắm rửa gội đầu, đừng chọc giận tôi."



"Tôi không tắm, bởi vì tôi sẽ không đi theo anh, tuyệt đối không!" Nàng quật cường đứng tại chỗ, kệ lời cảnh cáo của hắn.



"Tốt, em không tắm, tôi giúp em tắm!" Hắn tức giận xắn tay áo sơmi, bước tới chỗ nàng, kéo nàng vào phòng tắm.



"Không cần, buông!" Nàng giãy dụa thét chói tai.