Chiến Xu Chi Tinh

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Đông Tâm Ngữ nằm trên giường lăn qua lộn lại, thủy chung không ngủ nổi, cả ngày mỏi mệt mặc dù làm tay chân nàng vô lực, nhưng cái thực sự làm tê liệt khí lực nàng lại là Diêm Quýnh.



Hôm nay thực có thể nói là ngày tai nạn của nàng, từ lúc mới gặp Diêm Quýnh, nàng buộc chặt cảm xúc không thả lỏng một giây, ở trước mặt hắn, nàng sẽ không tự chủ được tạm dừng hô hấp, như cảnh giác, đề phòng nguy hiểm tới gần, mỗi một tế bào đều ở trạng thái khẩn trương, không dám sơ suất……



Tư vị này rất giống như đang ở chiến trường, một ngày làm người ta mệt đến suy sụp.



Ôi! Sao nàng lại gặp phải loại người như hắn?



Cả người tràn ngập khí diễm làm người ta run sợ, cuồng vọng lại cường hãn, sau khi gặp hắn, nàng càng thêm khẳng định trực giác chính mình, nam chính trong "Run rẩy" căn bản chính là Diêm Quýnh mà mình hình dung.



Máu lạnh vô tình, tràn ngập địch ý với người khác, chán ghét đám đông, độc lai độc vãng, hệt như cá tính hắn, vì sao lại đáp ứng lời mời của nhà xuất bản đến Đài Bắc tham dự buổi kí tên, đối mặt nhiều độc giả như vậy?



Nàng không hiểu, ở nước Mỹ hắn rất ít khi công khai lộ diện, rõ ràng rất chán ghét trường hợp này mới đúng! Vì sao nhà xuất bản mới mời, hắn liền dễ dàng đáp ứng?



Chẳng lẽ là nhắm vào nàng? Đơn giản vì nàng sửa sáng tác của hắn?



Không thể nào……



Đang xót xa cho cái thân mình, nhìn chằm chằm ánh đèn nhàn nhạt mà sợ run, tim đập loạn nhịp, suy nghĩ bỗng nhiên rối loạn, nhớ lại nụ hôn cường bạo trên tắc xi, hơi thở nóng rực của Diêm Quýnh như ăn sâu vào suy nghĩ trong lòng nàng, đến tận giờ phút này nàng còn có thể tinh tường ngửi được mùi hỗn yên thảo (loại thuốc lá mà anh này hút bằng cái tẩu ấy) và mùi cương thiết kỳ lạ trên người hắn, thậm chí môi nàng còn như lưu lại sức nặng của cặp môi hắn khi ức hiếp nàng……



Vừa nhớ đến lúc đầu lưỡi hắn cường nhập miệng nàng phi lễ khiêu khích, hai gò má nàng lại nóng lên, kéo chăn trùm kín đầu, nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.



"Thôi! Đừng suy nghĩ nữa!"



Bị tên đàn ông xa lạ cướp đi nụ hôn đầu tiên, nàng hẳn phải tức giận, mà nói đi cũng phải nói lại, Diêm Quýnh chỉ là muốn chỉnh nàng, nụ hôn kia thật không có ý nghĩa gì, tóm lại vẫn là sự xâm phạm không thể tha thứ!



Chính là, tuy biết rõ như thế, tim nàng vẫn đập loạn nhịp như cũ, ở sâu trong nội tâm đang rung động dần dần khiêu chiến lý trí của nàng……



"Đáng giận!" Nàng nhảy khỏi giường, vuốt vuốt tóc, đi qua đi lại trong phòng ngủ.




"Thân thể em không tốt, như vậy mới có thể bảo đảm khỏe mạnh!" Lâm Kiệt Sinh ôn nhu trấn an.



"Nhưng……" Từ sau khi nàng xuất viện, thường xuyên phải đi kiểm tra sức khỏe một cách kì quái, hơn nữa mỗi lần đều bị gây tê toàn thân, cái loại cảm giác như chuột bạch này vẫn làm nàng không thoải mái.



"Ngoan một chút, Tâm Ngữ, đây đều vì tốt cho em." Hắn nghiêm mặt nói.



"Em hiểu." Tất cả đều vì muốn tốt cho nàng, những lời này nàng nghe vô số lần, nàng cũng tự nhắc nhở mình, một lần kiểm tra tốn nhiều chi phí, Anh họ vì nàng tốn sức tốn tiền, nàng nên phối hợp mới đúng, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nhắc tới đến khám sức khỏe tâm tình nàng sẽ rất kém.



"Hiểu là tốt, ngày mai mười giờ sáng, đến tầng chín bệnh viện tìm anh." Lâm Kiệt Sinh nói xong liền ra khỏi phòng.



Ngày mai lại phải xin phép nhà xuất bản. Nàng thở dài, trở lại nằm xuống giường, nhưng lập tức nghĩ là như thế cũng tốt, nàng có đủ lý do cự tuyệt chuyện làm hướng dẫn du lịch cho Diêm Quýnh, bởi vậy, nàng có thể tránh được nam nhân đáng sợ kia.



Chỉ cần không phải thấy Diêm Quýnh, kêu nàng làm mười lần khám nàng cũng cam tâm.



Mười giờ sáng, Diêm Quýnh đi vào "Bệnh viện đa khoa Nhất Sinh" (thú thực không thể nghĩ ra bệnh viện Suốt đời có tên tiếng Hán là gì, đành chém đại, chỉ chỗ này thôi) ở ngoại ô Đài Bắc, theo thường lệ gây một trận xôn xao, cho dù hắn chỉ mặc một cái áo xám đơn giản, một quần bò nhẹ nhàng màu đen, nhưng vẻ ngoài như siêu sao cùng với khí chất lãnh hãn của sát thủ, hơn nữa còn đeo kính đen, tiến đến làm mọi người tò mò quan sát, lại bất an nghị luận phỏng đoán.



Diêm Quýnh mặc kệ ánh mắt người khác, ngẩng đầu mà bước, xuyên qua đám người đi vào bàn tiếp tân, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi, có thể tìm bác sĩ Jason ở đâu?"



"Nga, ý anh là tiến sĩ Lâm Kiệt Sinh? Anh ấy hôm nay không chẩn trị, khả năng ở phòng nghiên cứu khoa tim mạch tầng chín." Cô nhân viên tiếp tân thân thiết trả lời.



"Cám ơn." Nói xong, hắn đi đến thang máy, nhìn chằm chằm biển giới thiệu ở tầng một "Phòng nghiên cứu khoa tim mạch", khóe miệng chậm rãi nhếch.



Tối qua hắn điều tra, bệnh viện này kỳ thật là một sản nghiệp của Tập đoàn tài chính Minh Nhật, tuy rằng năm trước vừa mới khai trương, nhưng hoàn cảnh rộng mở thanh tĩnh, lương tốt, đãi ngộ không tồi, bởi vậy dù xa nội thành, bệnh nhân tới cũng không ít, đông như trẩy hội, sinh ý rất tốt.



Chính là, một bệnh viện trông bình tĩnh như vậy, sau lưng thật sự không có tấm màn đen sao?



Hắn hoài nghi.