Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 11 :
Ngày đăng: 13:34 18/04/20
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Ánh ban mai đầu tiên chiếu xuyên qua khung cửa sổ.
Trong phòng, bát đĩa chồng đống hỗn độn. Một bàn đồ ăn đêm giao thừa không có ai dọn dẹp, chung rượu cũng không rõ là ai làm đổ, rượu tràn đầy ra đất, mùi rượu nồng đậm trong không khí. Trên cửa sổ dán giấy đỏ, vẫn vẹn nguyên không khí tân niên vui mừng.
Thanh niên tướng mạo anh tuấn ngồi bên cạnh bàn, trong lòng ôm thật chặt một người.
Hắn một đêm không ngủ. Hai mắt hiện rõ cả tơ máu, không thích ứng kịp với ánh nắng bất ngờ chiếu tới mà nheo lại. Nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt hắn bừng lên vui sướng, bàn tay vuốt tóc người trong lòng chan chứa dịu dàng, ghé vào bên tai người nọ thì thầm: “Trời sáng rồi.”
Người nọ vẫn ngủ thật say, hai mắt nhắm nghiền, không hề phản ứng lại tiếng gọi của hắn.
Ngón tay thanh niên mơn trớn trên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, “Ngươi chẳng bảo ta trời sáng phải gọi ngươi dậy sao? Trời sáng rồi này.”
Hắn nói xong, đưa tay đẩy tung cửa sổ.
Những tia nắng buổi sớm soi rọi khuôn mặt người nọ, như bao trọn một tầng ánh sáng thản nhiên, trắng đến gần như trong suốt.
“Lục Tu Văn…”
“Ngươi xem, đã sáng thế này rồi, ngươi thế nào còn không chịu tỉnh?”
“Nói sẽ mừng tuổi cho ta, là lừa ta sao?”
“Hôm nay là ngày đầu năm mới, còn có rất nhiều việc phải làm, chúng ta vẫn ngồi ỳ ra đây, Ngụy tiền bối sẽ không để yên đâu.”
“Hiếm có dịp thời tiết dễ chịu như vậy, ta cõng ngươi đi ra ngoài nhé?”
“Tu Ngôn sắp tới thăm, ngươi chẳng nhẽ không muốn gặp đệ đệ của mình sao?”
Thanh niên một lần lại một lần kêu tên của y, thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện có bao nhiêu phần ôn nhu.
Nhưng người nằm trong lòng hắn, hẳn là kẻ có trái tim sắt đá, nghe hắn gọi tha thiết nhường ấy, mà đến mí mắt cũng không thèm động đậy.
Thanh niên có chút nản lòng, nhưng lập tức lại cười rộ lên: “Ngươi không thích ta gọi ngươi như vậy, có phải không?”
Hắn nghĩ tới một cách xưng hô khác, mặt thoáng đỏ lên, ngượng nghịu nửa muốn gọi nửa ngập ngừng, bất quá vẫn luồn tay vào tóc người nọ, giúp y chải lại những lọn tóc bay rối, thấp giọng nói: “…Sư huynh.”
Đến lượt phân cách tuyến tổng công cao phú suất cuồng bá duệ lên sàn đuê
“…Y chết rồi.”
Ngụy thần y đến giữa trưa mới gõ gõ cánh cửa.
Đợi hồi lâu không có động tĩnh, hắn tự mình đẩy của vào, vừa vặn nhìn thấy một Đoàn Lăng đờ đẫn ngồi đó cùng một Lục Tu Văn vẫn không nhúc nhích nằm trong tay. Nhìn thấy cảnh ấy, cái gì cần hiểu họ Ngụy hắn đều hiểu. Nhưng thân là thầy thuốc, hắn vẫn cố gắng làm hết bổn phận của mình, đưa tay dò xét hơi thở của Lục Tu Văn rồi mới đưa ra kết luận: “Người đã chết.”
Đoàn Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì?”
“Tiểu tử họ Lục đã tắt thở từ lâu, ngươi còn ôm hắn làm cái gì?”
Đoàn Lăng nghe xong lời này, ngược lại ôm Lục Tu Văn càng chặt, “Là đêm qua y ngủ quá muộn thôi, nên bây giờ mới chưa tỉnh dậy…”
Ngụy thần y đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, không định cùng đối phương nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp cầm tay Lục Tu Văn đưa cho hắn: “Ngươi tự mình sờ xem, còn chút nhiệt độ nào không?”
Đoàn Lăng vươn tay ra thật chậm, nhưng chỉ vừa chạm vào những ngón tay thon dài kia là lập tức rụt về.
Tay Lục Tu Văn giống như ngâm trong đá, lạnh đến thấu xương — lạnh lẽo cổ quái đến vậy, người sống nào thể có.
Đoàn Lăng lặng người, dần dần nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Trong tiếng pháo hoa đì đùng, khí tức của Lục Tu Văn ngày càng mỏng manh, tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ lại, nhỏ đến mức không nghe thấy nữa. Hắn ôm chặt người nọ không buông, lại cảm thấy thân thể y ở trong ngực hắn cứ lạnh dần.
Đúng rồi, Lục Tu Văn đã chết.
Trong phòng không thắp nến, nhưng ngọn đèn trong tay Lục Tu Ngôn cũng đủ chiếu sáng nửa căn phòng. Hắn đứng ở cửa, chỉ mới thoáng nhìn thấy Lục Tu Văn liền ngây ra bất động. Một lúc lâu sau, hắn mới vọt đến bên giường: “Đại ca!”
Đoàn Lăng quay lưng bước ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Rất nhanh có tiếng khóc cố gắng kiềm chế phát ra từ bên trong.
Đoàn Lăng trong lòng quặn đau, đưa tay đè lên khóe mắt, không tiếng động nhìn chằm chằm vào đêm tối nồng đậm.
Ban đêm qua đi, trời lại sáng, khi Lục Tu Ngôn đẩy cửa phòng bước ra, hắn đã khống chế tâm tình vô cùng tốt, trừ bỏ vành mắt vẫn còn đỏ, trông không có gì khác thường.
Ngụy thần y ngủ no giấc, lòng hiếu khách quay trở lại, hảo hảo tiếp đón Lục Tu Ngôn một phen. Lục Tu Ngôn hỏi han bệnh tình của huynh trưởng, hắn cũng tận tình giảng giải, cuối cùng thở dài: “Y vốn đã nguy kịch, sau lại bị thương nặng, thật sự lên trời xuống biển cũng không có cách nào.”
“Ta hiểu, đa tạ tiền bối tận tâm chữa trị.”
Hai người khách sáo với nhau vài câu, sau đó liền thương lượng chuyện hậu sự của Lục Tu Văn.
Đoàn Lăng ăn qua loa chút điểm tâm, ngồi bên cạnh nghe, hỏi Lục Tu Ngôn: “Ngươi có tính toán gì không?”
“Không cần đến ta tính toán, đại ca đã sớm an bài hết thảy.” Lục Tu Ngôn cười khổ một tiếng, “Từ trước kia khi còn ở Thiên Tuyệt giáo, đại ca thường dặn ta rằng, người trong giáo hiểm ác đáng sợ, mình đi một bước phải tính trước mười bước. Chính huynh ấy cũng như vậy, lần trước các ngươi đến sơn cốc thăm ta, y đã phân phó hậu sự đầy đủ hết rồi.”
“Y phân phó thế nào?”
“Huynh ấy hi vọng hết thảy đều giản lược, không cần lãng phí tâm tư, cứ an táng huynh ấy trên núi Lạc Hà là được.”
Đoàn Lăng nhớ tới núi Lạc Hà, chính là ngọn núi trong sơn cốc Lục Tu Ngôn ẩn cư, cảnh trí trên núi tuyệt hảo, có thể ngắm mỹ cảnh ráng chiều ngập trời. Lục Tu Văn nếu an giấc ở đó, sẽ không quá tịch mịch.
“Ngươi chừng nào đưa y về?”
“Hôm nay đã là mồng ba, việc này không thể chậm trễ hơn được nữa, ta tính toán ngày mai liền khởi hành.”
Đoàn Lăng nói: “Ta muốn tiễn y một đoạn đường.”
“Được vậy thì tốt quá rồi.” Lục Tu Ngôn hơi xuất thần, “Đại ca cả đời cô độc, từ trước đến nay chỉ có ta và ngươi là hai người duy nhất mà huynh ấy coi trọng…”
Nói đến đây, người kia ngừng lại, chăm chú nhìn Đoàn Lăng.
Nếu là một ngày trước nghe thấy lời này, hắn hẳn phải cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, nhưng hiện tại, hắn chỉ gật đầu đáp lại: “Ta hiểu.”
Tiếp theo còn nói thêm: “Tu Ngôn, ta còn có chuyện này muốn nói.”
Lục Tu Ngôn có chút nghi hoặc.
Ngụy thần y coi như thức thời, lập tức tránh đi, “Ta còn có chuyện gấp phải làm, các ngươi cứ chậm rãi tán gẫu.”
Đoàn Lăng cũng không vội vàng nói ngay, lặng lẽ lấy ra từ trong ngực một khối lệnh bài không rõ làm bằng gì đưa qua, “Cái này là trước đây ngươi đã trộm giúp ta, qua nhiều năm như vậy rồi, cũng nên vật quy nguyên chủ.”
Hắn trước kia đương nhiên coi lệnh bài kia như vật đính ước, sau khi biết được Lục Tu Ngôn đã cưới vợ sinh con, cũng chưa có cơ hội trả lại cho đối phương. Đêm hôm trước, nếu đã nói với Lục Tu Văn câu nói kia, giữ lệnh bài lại chẳng khác gì tam tâm lưỡng ý. (=bắt cá hai tay, ngoại tình trong tâm tưởng =))))
Hắn không có ý định bày tỏ tình cảm, thầm nghĩ trả lại lệnh bài là xong, ai ngờ Lục Tu Ngôn cũng không đưa tay nhận lấy, ngược lại còn kinh ngạc nhìn khối lệnh bài hỏi: “Đây là… Thánh lệnh của giáo chủ?”
“Sao lại hỏi vậy? Chính là ngươi trộm lấy, ngươi lại không nhận ra?”
Lục Tu Ngôn nhìn trộm Đoàn Lăng một cái, ánh mắt kia như ẩn chứa điều khó nói: “Vật bên người giáo chủ, ta cùng lắm chỉ có thể ở xa xa liếc qua đôi ba lần.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lục Tu Ngôn không nhiều lời nữa, chỉ đơn giản tiếp nhận khối lệnh bài, xoay người đi vào phòng Lục Tu Văn.
Trải qua một ngày một đêm, dung nhan Lục Tu Văn vẫn như trước, giống như đang thiếp ngủ.
Lục Tu Ngôn bước đến bên cạnh giường, ngồi xuống nhìn huynh trưởng của mình, đêm qua hắn muốn khóc cũng đã khóc đủ, nhưng lúc này vẫn không kìm được vành mắt đỏ hoe.
“Vật quy nguyên chủ sao?” Hắn thấp giọng lặp lại câu này, sau đó thật cẩn thận, đem khối lệnh bài bỏ vào trong ngực Lục Tu Văn, “Như thế này, mới chính là vật quy nguyên chủ.”
Cam đoan HE nha