Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 12 :
Ngày đăng: 13:34 18/04/20
Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Đoàn Lăng vẫn đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Hắn không biết đó là cái gì, chỉ vô mục đích đẩy ra từng cánh cửa, không ngừng tìm kiếm. Thứ đó đối với hắn là cực kỳ quan trọng lòng hắn trống rỗng, vì không tìm được mà trở nên nôn nao.
Sau khi hắn đẩy ra một cánh cửa, bỗng nhiên thấy một trời đầy hoa đào.
Có lẽ là đang vào thời điểm cuối xuân, những nụ hoa đầu cành giờ đã trổ bông diễm lệ, điểm phớt hồng xen lẫn giữa màu xanh của lá, khoe nhau đua sắc. Một làn gió thổi qua, cánh hoa tung bay ngập trời, hai màu trắng hồng quyện lẫn như cảnh thế ngoại đào nguyên.
Dưới tàng cây đứng một người, y một thân quần áo đen tuyền, cúi đầu chú mục một cành đào trong tay. Có vài cánh hoa rơi trên đầu vai người nọ, y dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủi đi, đôi mắt nheo lại đầy ý cười, dung nhan này so với cảnh xuân càng thêm động nhân.
Trái tim Đoàn Lăng nhất thời bị dáng tươi cười đó lấp đầy, kịch liệt nổi trống.
Hắn đã tìm được rồi.
Hắn không còn sốt ruột như lúc trước, trái lại thả chậm cước bộ, lặng yên không tiếng động bước đến. Khoảng cách giữa hắn và người kia càng lúc càng nhỏ lại, đến khi gần như chắc chắn đối phương không thể trốn thoát khỏi mình, hắn mới bất ngờ vươn tay, từ phía sau ôm chầm lấy y.
Người nọ lấy làm kinh hãi, cành đào trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất. Y quay đầu lại thấy rõ là hắn, mới cười rộ lên: “Sư đệ, sao ngươi tới trễ vậy?”
“Lục Tu Văn,” Đoàn Lăng siết chặt lấy y không tha, “Ta thiếu chút nữa đã không tìm được ngươi.”
Đối phương sóng mắt dịu dàng lưu chuyển: “Đã hẹn gặp mặt ở đây, ta làm sao có thể chạy đi đâu? À mà, sao ngươi dám gọi thẳng tên của ta, lại muốn ăn roi nữa hả?” (confirmed: anh Lăng là M:v)
Đoàn Lăng lúc này mới nhìn thấy cây roi bên hông y, vội vàng sửa lời: “Sư huynh, ta vừa có một giấc mơ.”
“Mơ cái gì?”
“Mơ…” Hắn nghĩ giấc mơ đó thật sự là một cơn ác mộng, dừng một chút mới nói tiếp, “Mơ thấy ngươi chết.”
Lục Tu Văn nghe thấy liền cười rộ lên: “Ngươi không phải cũng không biết trình độ võ công của ta, ai có thể làm hại được ta chứ?”
Quả thực, thiên phú võ học của Lục Tu Văn cực cao, chính là cao thủ hàng đầu trong tà phái, hiện tại còn đã kế thừa ngôi vị giáo chủ, cho tới bây giờ chỉ có y đi bắt nạt kẻ khác, kẻ khác lại không thể thương tổn được y mảy may.
Nhưng cảnh trong giấc mơ kia của Đoàn Lăng quá mức chân thật, hắn đến lúc này còn cảm thấy sợ hãi: “Trong mơ, ngươi lặng yên bất động nằm trong lòng ta, gọi thế nào cũng không tỉnh lại…”
Cảm giác chạm đến thân thể lạnh như băng đó, hắn sợ hãi cực kỳ, vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi Lục Tu Văn.
Đối phương thế nhưng lại quay đầu lánh khai, hỏi hắn: “Sư đệ, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”
Đoàn Lăng ngẩn ngơ.
Lục Tu Văn biến sắc, thất vọng nói: “Nếu không thích, ta đây phải đi thôi.”
Đoàn Lăng mất bao công sức mới tìm thấy y, sao có thể mặc cho người nọ rời đi?
“Thích…” Hắn siết chặt thắt lưng của Lục Tu Văn, kêu lên, “Sư huynh, ta thích ngươi.”
Lúc này, khuôn mặt của Lục Tu Văn mới giãn ra, mỉm cười với hắn.
Đoàn Lăng tim đập thình thịch, liều lĩnh hôn lên.
Hai khóe môi còn chưa chạm vào nhau, hoa đào bốn phía liền cấp tốc héo rũ, trong nháy mắt chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu. Mà Lục Tu Văn trong lòng hắn cũng lùi về phía sau một bước, biểu tình lãnh đạm nhìn hắn mà nói: “A Lăng, ngươi nhầm người rồi.”
Rõ ràng là ngữ khí của Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng chợt thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Lục Tu Ngôn thấy vậy, trong lòng rất lo lắng, chỉ sợ hắn tương tư thành tật, nháo ra sự cố gì đó thì khổ.
Cũng may Đoàn Lăng coi như bình tĩnh, thỉnh thoảng hỏi Lục Tu Ngôn chút tình hình ở núi Lạc Hà, tựa hồ hạ quyết tâm sống một mình trên núi, làm bạn với nấm mồ của Lục Tu Văn.
Lục Tu Ngôn lựa lời khuyên bảo: “Ngươi trên còn có phụ mẫu cao đường, lẽ nào cả đời cũng không cưới vợ sinh con?”
Đoàn Lăng bình tâm tĩnh khí đáp: “Ta cũng không phải là con trai độc nhất trong nhà, dĩ nhiên có huynh trưởng nối dõi tông đường, không cần lo lắng việc này.”
Lục Tu Ngôn thấy hắn kiên trì, lại nghĩ ngày rộng tháng dài, tình cảm sâu đậm đến thế nào cũng sẽ dần dần tiêu tán, không khuyên tiếp nữa.
Hai người đi đường rất chậm, đêm đến cũng chưa gặp thôn trang tiểu *** nào, chỉ có thể nghỉ ngơi ngoài vùng hoang dã.
Đoàn Lăng giục ngựa lên đi song song với Lục Tu Ngôn, thương nghị việc ngủ ngoài trời với hắn, quan trọng hơn là sợ quan tài của Lục Tu Văn bị ẩm thấp, muốn tìm một nơi ổn thỏa.
Lục Tu Ngôn dĩ nhiên không có dị nghị.
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy có người cưỡi ngựa đi qua sơn đạo, phóng tới trước mặt bọn họ. Người đó một thân hắc y, vành mũ hạ xuống cực thấp, trong đêm tối không nhìn rõ được tướng mạo.
Lục Tu Ngôn sợ đụng phải đối phương, thúc ngựa chạy lệch qua một bên. Lúc hai người đi sát cạnh nhau, tay người nọ chợt lóe, bắn ra một mũi ám khí đánh thẳng vào ngựa của Lục Tu Ngôn.
Con ngựa bị đau, hí một tiếng thật dài, phát điên chạy nổi gió cuồn cuộn.
“Tu Ngôn!”
Đoàn Lăng kêu lên, đầu tiên là vung roi quất về phía kẻ đánh lén, thấy gã chạy trối chết mới giục ngựa đuổi theo Lục Tu Ngôn. Hắn đang cưỡi một con tuấn mã, bản thân cũng giỏi cưỡi ngựa, không bao lâu liền bắt kịp.
Ngựa của Lục Tu Ngôn đã phát cuồng, Đoàn Lăng vung tay bắt lấy thắt lưng đối phương, lôi người sang bên ngựa của mình: “Tu Ngôn, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lục Tu Ngôn bị một phen kinh hồn thoát vía, thật vất vả mới ổn định chỗ ngồi, nói, “Người vừa nãy rất kỳ quái, bình thủy tương phùng(=tình cờ gặp nhau), tại sao đột nhiên xuất thủ với ta?”
Đoàn Lăng đầu tiên nghĩ đến là kiếp đạo (=cướp ven đường), sau lại nghi ngờ người trong ma giáo, nhưng bất luận là loại nào, không có lý nào vừa ra tay đã làm ngựa của Lục Tu Ngôn sợ chạy mất, trừ phi… Mục tiêu của đối phương không phải là Lục Tu Ngôn…
Đoàn Lăng nheo mắt, nhớ tới trước khi gã kia bắn ra ám khí, từng liếc qua quan tài của Lục Tu Văn.
“Không ổn! Là kế điệu hổ ly sơn!”
Sắc mặt hắn đại biến, ngay lập tức quay đầu ngựa, vọt trở lại đường cũ. Tiếng vó ngựa rầm rập lướt nhanh như gió, Lục Tu Ngôn chóng mặt đến nỗi cảm giác như xương cốt tứ chi đều loạn xì ngậu. Nhưng dù chạy thẳng một mạch, bọn họ cũng đã trì hoãn rất lâu chờ đến khi hai người trở về chỗ cũ, người vừa nãy đã sớm biến mất tăm.
Thế nhưng, quan tài của Lục Tu Văn bị mở toang.
Nắp quan tài lăn lóc ở một bên, phía trên đầy vết tích đao kiếm.
Đoàn Lăng xoay người xuống ngựa, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, một bước cũng không dám tiến lên.
Lục Tu Ngôn cũng nhảy xuống ngựa, vừa sợ vừa tức nói: “Kẻ kia rốt cục chui từ đâu ra vậy, tại sao lại động vào quan tài của đại ca?”
Hắn tiến đến gần vài bước, thấy rõ hiện trạng trong quan tài, không tự chủ được ngã sụp xuống, kêu lên: “Đại ca!”
Đoàn Lăng cả người run lên, phía sau lưng lạnh lẽo một mảnh.
Hắn cuối cùng cũng đi tới bên cạnh quan tài, chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, liền tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trong quan tài, máu tươi văng khắp nơi.
Lục Tu Văn vẫn mặc kiện xiêm y hắc sắc, nhưng cần cổ trắng nõn giờ đã huyết nhục lẫn lộn, mà đầu của y – đã không cánh mà bay mất rồi.
Nói lại một lần nữa nha, đảm bảo HE nha A