Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 17 :

Ngày đăng: 13:34 18/04/20


Edit: Thanh Thanh



Beta: Tiểu Viên



Lâm minh chủ dù sao cũng là bậc thầy võ học, tại giây phút sinh tử phản ứng vẫn cực nhanh, dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy mũi kiếm. Mũi kiếm mặc dù đã đâm vào ngực ông, nhưng mặc cho Liễu Dật có gắng sức đến mấy cũng không thể tiến vào thêm nửa tấc.



Lúc này Đoàn Lăng cũng kịp phi thân tới, lấy tay làm đao, một phát bổ vào phía sau gáy Liễu Dật.



Liễu Dật bản thân võ công cũng chưa đến đâu, trúng một chiêu này chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Sư phụ hắn ở ngay gần đó, vội vã ôm lấy đồ đệ.



Đoàn Lăng đi kiểm tra thương thế của Lâm minh chủ, chỉ thấy mặt người kia hệt như tờ vàng mã, trên ngực đẫm máu, trường kiếm kia vẫn còn may chưa đâm vào tim.



(ý là mặt mày tái mét)



Đoàn Lăng thấy thương thế của ông rất nặng, cũng không dám tùy tiện rút kiếm. Hắn trước tiên điểm trụ vài huyệt đạo trên ngực để cầm máu, rồi mới cẩn cẩn dực dực kéo mũi kiếm ra,: “Lâm minh chủ, ngài cảm thấy thế nào?”



Lâm minh chủ chầm chậm gắng sức, suy yếu đáp: “Không sao, vẫn chưa tổn thương chỗ yếu hại.”



Đoàn Lăng có mang trên người kim sang dược, liền lấy ra vẩy lên vết thương của đối phương. Vết thương trông có chút dữ tợn, sâu hơn một ít thì tính mạng Lâm minh chủ có lẽ đã không còn. May mà vị này công lực thâm hậu, tránh được một kiếp, nhưng thương thế không đơn giản, cần vài tháng mới có thể khôi phục, tạm thời không còn sức đánh tiếp trận này.



Bọn họ bên này ồn ào một trận, những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy, nhất thời náo loạn.



“Chuyện gì đã xảy ra? Minh chủ bị thương?”



“Có gian tế của ma giáo?”



“Không phải! Là có người trúng yêu pháp của ma giáo, đột nhiên phát cuồng!”



Bọn họ thân ở trong linh đường âm trầm lại bày một loạt linh vị, tâm tình vốn đã căng thẳng, nghe thấy lời này càng như lâm đại địch. Mọi người đều nắm chặt binh khí trong tay, e sợ bằng hữu đang kề vai chiến đấu bỗng trở mặt vô tình, âm thầm đánh lén chính mình.



Đúng lúc này chợt nghe ầm ầm một tiếng, cửa đá lối vào từ từ khép lại, sau đó đèn chong bốn góc cũng lần lượt tắt phụt, toàn bộ căn phòng chìm trong một mảnh hắc ám.



Gian phòng này không hề có lối ra khác, chỉ có duy nhất cửa đá. Hiện tại chẳng khác nào bị nhốt, mà bóng tối cũng buông xuống bất thình lình, càng khiến người ta không chịu nổi.



Không biết là ai hét to “A” một tiếng, giọng nói thê lương: “Nguy rồi, lại có người bị yêu pháp khống chế!”



Tiếp theo chính là một loạt âm thanh binh khí tương giao.



Trong bóng tối khó phân biệt địch ta, tất cả mọi người đều tiên hạ thủ vi cường, bảo trụ mạng mình là quan trọng nhất.



Mắt thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, rất nhanh sẽ không còn khống chế được, mà người duy nhất có thể kiểm soát cục diện rối rắm là Lâm minh chủ lại bị thương nặng, Đoàn Lăng bắt buộc phải đứng dậy, lên tiếng áp chế đám đông: “Đều dừng tay!”



Tiếng quát này của hắn dùng nội công thượng thừa, tựa như sấm sét giáng giữa trời xuân, chấn động người xung quanh đến da đầu đều run rẩy.



Giang hồ dụng võ vi tôn, sau khi Đoàn Lăng thể hiện sức mạnh, quả nhiên đã chấn kinh quần hùng, mọi người nhất lượt ngừng tranh đấu.



Đoàn Lăng học theo phương pháp lúc đầu của Lâm minh chủ, thấy mọi người an tĩnh lại liền thay đổi khẩu khí, nói: “Mọi người đừng trúng quỷ kế của ma giáo, xác thực có người bị yêu pháp đầu độc, nhưng cũng không phải người người đều là địch nhân. Chúng ta càng tự loạn như rắn mất đầu, ma giáo càng thừa dịp đổ nước đục thả câu.”



Ngữ khí của hắn ôn tồn nhã nhặn, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều vang lên rõ rệt bên tai từng người. Cho dù có kẻ không phục, cũng biết hắn võ công cực cao, không dám tùy tiện phản đối.



Đoàn Lăng dừng một chút, lại nói: “Có ai mang theo đá đánh lửa không? Mau thắp đuốc lên.”



Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, ba chân bốn cẳng tìm kiếm vật dụng.



Ánh lửa rất nhanh liền bùng cháy, xua tan hắc ám nồng đậm. Mọi người nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh, ý niệm nghi thần nghi quỷ lúc đầu cũng tiêu tán không ít.



Đoàn Lăng nói: “Nhờ mọi người xác nhận một chút, xem xem ngoại trừ Liễu Dật, còn có ai bị mê hoặc thần trí hay không.”



Mười mấy người này hơn phân nửa đều quen biết nhau, lúc này tụ lại dưới ánh lửa, nhìn kỹ nhau một vòng, người người đều thần trí thanh tỉnh, không có ai khác bị ma giáo khống chế.



“Ủa? Vậy tiếng vừa nãy là do ai kêu lên?”



“Đúng vậy, lão tử nghe rõ ràng có người hô, nên mới bắt đầu động đao.”



Đoàn Lăng ra hiệu yêu cầu đoàn người bình tĩnh lại, rồi nói: “Mới vừa rồi một mảnh tối đen, cho dù là người của chúng ta kêu hay người Ma giáo kêu, có ai phân biệt được đâu?”



“Đúng a, chắc chắn là người của Ma giáo giả mạo!”



“Lão tử đã nói mà, thanh âm kia rõ ràng không bình thường, phải là từ bên ngoài truyền đến.”




Đoàn Lăng nhất thời bối rối, xuất chiêu cũng chậm nửa giây.



Lục Tu Văn thừa cơ ngửa người ra đằng sau, cầm lấy đàn cổ trên bàn đá, coi như binh khí mà ném về phía Đoàn Lăng.



Cú ném này dùng lực rất mạnh, Đoàn Lăng không may chỉ có thể cử động một tay, căn bản không thể né tránh. Hắn bị đàn cổ đánh ngay giữa ngực, ngã lăn xuống dưới mặt đất.



“Khụ khụ…”



Vì hắn bị nội thương, khóe miệng chảy xuống chút máu, nửa người vẫn tê cứng không thể động mặc dù dốc hết toàn bộ sức lực, hắn thế nào cũng không đứng lên nổi.



Lục Tu Văn thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta vốn định cùng Đoàn đại hiệp hảo hảo thân cận gần gũi một chút, nếu ngươi cứ không biết điều như vậy, đừng trách ta không khách khí.”



Y cúi người xuống, lấy ngón tay phiết lấy máu trên môi Đoàn Lăng, sau đó từ tốn vuốt lên môi chính mình, thở dài, nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ thực, ta thực sự có chút thích ngươi, bất quá ai khiến ngươi cứ tơ tưởng đến kẻ khác chứ?”



Y nói đến đây liền nhếch miệng cười cười, đôi môi đỏ mọng nhiễm máu khiến người ta kinh tâm động phách: “Thứ ta không chiếm được, chẳng thà tự tay mình hủy.”



Đoàn Lăng nhìn y: “Người trong lòng ta… Chính là ngươi.”



Lục Tu Văn không tin hắn, ngón tay một đường trượt xuống phía dưới, nắm lấy túi hương thắt bên hông hắn: “Đoàn đại hiệp từng nói, trừ phi ngươi chết, bằng không tuyệt đối không gỡ xuống túi hương này. Hô, bây giờ có thể vứt đi được rồi phải không?”



Đoàn Lăng cả kinh, giãy dụa kêu lên: “Không được chạm vào nó!”



Lục Tu Văn dĩ nhiên phớt lờ hắn, một phát giật xuống túi hương, vung vẩy trên đầu ngón tay. Y tựa hồ cực kỳ chán ghét mùi hương này, chỉ cần để gần một chút liền nhíu mày, dùng sức xoa xoa mi tâm.



Đoàn Lăng vươn tay ra trong vô vọng: “Trả lại cho ta…”



“Đoàn đại hiệp tự thân khó bảo toàn, còn trân trọng túi hương này như bảo bối. Ta ngược lại muốn nhìn xem bên trong cất giấu thứ gì.”



Lục Tu Văn mở túi hương ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một lọn tóc đen.



Túi hương là do người trong lòng của Đoàn Lăng tặng lọn tóc này, không cần đoán cũng biết là của ai.



Trong lòng Lục Tu Văn chợt nổi lên cơn giận dữ khó hiểu. Y đảo mắt nhìn quanh, thấy lư hương đặt trên bàn, liền đi qua mở nắp, đem cả túi hương và đá đánh lửa ném hết vào trong.



Túi hương gặp lửa liền cháy bùng lên, nguyên bản hương khí nhàn nhạt trong nháy mắt trở nên đậm đặc vô cùng, toàn bộ gian thạch thất đều tràn ngập một mùi thơm lạ lùng.



Mắt Đoàn Lăng lập tức cay xè.



Hắn còn nhớ Lục Tu Văn khi đó, hai mắt đã mù, nhưng vẫn cẩn cẩn dực dực lựa chọn hương liệu, tự tay cầm túi hương đeo lên người hắn.



Hắn đã đáp ứng y, túi hương đó từng giây từng phút sẽ không bao giờ rời khỏi người.



Thế nhưng hiện tại…



Hai chân của Đoàn Lăng không thể cử động, hắn liền dùng tay phải chống người lên, từng chút từng chút lết đến bên cạnh bàn.



Bò được phân nửa, bỗng có một bàn chân đạp lên tay hắn.



Đoàn Lăng ngẩng đầu, phản chiếu trong mắt hắn là khuôn mặt như vẽ của Lục Tu Văn.



Đây là người hắn yêu.



Thế nhưng y lại không hề nhớ hắn là ai.



Đoàn Lăng trong lòng đau đớn, mắt thấy túi hương kia từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng, hắn khẽ thì thầm: “Sư huynh… Sư huynh…”



Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, trong ánh mắt tràn ngập một nỗi tuyệt vọng không nói nên lời.



Lục Tu Văn lại đạp tay hắn: “Ngươi còn có điều gì muốn nói sao?”



Đoàn Lăng biết mình khó thoát khỏi cái chết, chính như lời Tả hộ pháp đã nói, muốn hắn chết dưới tay người trong lòng mình. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Ngươi ngày sau nếu có nhớ lại…”



Hắn đột nhiên dừng một chút, liếc nhìn Lục Tu Văn lần cuối, thanh âm khàn khàn, nhưng ôn nhu đến khó thể hình dung: “Không, chỉ mong ngươi thuận lợi lên làm giáo chủ, vĩnh viễn đừng nhớ đến ta.”



Lục Tu Văn cười lạnh: “Đây là di ngôn của ngươi? Thực sự không chút nào thú vị.”



Dứt lời, y liền nhặt lên thanh trường kiếm của Đoàn Lăng, tay phải giương lên, kiếm quang hạ xuống—