Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 18 :
Ngày đăng: 13:34 18/04/20
Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Tả hộ pháp mở cửa đá, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn thấy Đoàn Lăng ngã trên mặt đất, ngực thấm ướt máu, đã sớm không còn khí tức. Lục Tu Văn ngồi bên cạnh bàn đá, đang dùng ống tay áo chà lau một thanh trường kiếm. Đó là bội kiếm của Đoàn Lăng, trên mũi kiếm còn lưu một giọt máu Lục Tu Văn vẻ mặt thong dong, từ tốn chà sạch vệt đỏ kia.
…Chính y đã tự tay giết chết Đoàn Lăng.
Tả hộ pháp nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên một trận khoái ý, hệt như lúc hắn nhận được tin giáo chủ táng thân bỏ mạng.
Hắn bước tới hỏi: “Đoàn Lăng đã chết?”
“Đúng.”
“Ngươi đã hút khô công lực của hắn?”
“Đương nhiên.”
Lục Tu Văn chà lau thanh trường kiếm đến mức hàn quang chói lòa, đứng lên nói: “Nghe nói hôm nay tới không ít chính đạo nhân sĩ? Ta vừa mới hấp thu công lực, vừa lúc đi ra hoạt động giãn gân giãn cốt.”
“Không cần sốt ruột,” Tả hộ pháp nói, “Ngươi trước tiên theo ta luận bàn một chút.”
Lục Tu Văn nhếch mi: “Ngươi chắc chứ? Ta hiện tại đã mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Tả hộ pháp cười cười, dáng tươi cười cực kỳ cổ quái: “Như vậy… Vừa hợp ý ta.”
Lục Tu Văn chợt biến sắc: “Được, hóa ra ngươi đang gài bẫy ta. Bất quá, ngươi không thể địch nổi ta đâu.”
“Thử một lần chẳng phải sẽ biết.”
Tả hộ pháp nói, từ trong lòng lấy ra một cây sáo làm bằng ngọc lục bích, đặt bên môi bắt đầu thổi.
Không hề có âm thanh nào vang lên.
Nhưng Lục Tu Văn phảng phất như nghe thấy tiếng gì đó, cả người đứng yên tại chỗ, giống như Liễu Dật, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Tả hộ pháp thu hồi cây sáo, nói với Lục Tu Văn đang đờ đẫn: “Ta nếu không có thủ đoạn áp chế ngươi, làm sao dám cho ngươi sống lại? Khi ngươi vừa mới tỉnh lại, ta liền hạ Thực Tâm Cổ từ nay về sau chỉ cần thổi sáo, bất cứ giờ nào phút nào, ngươi đều phải nghe lệnh ta.”
Dứt lời, Tả hộ pháp cầm lấy tay Lục Tu Văn, đặt huyệt Thiếu Thương trên ngón tay y lên mạch môn của hắn. Đây là phương pháp ma giáo hấp thu công lực, tiếp theo chỉ cần dẫn nội lực của Lục Tu Văn rót vào cơ thể của chính mình, công lực của hắn sẽ tăng lên gấp bội.
Tả hộ pháp dường như nhớ lại chuyện cũ nào đó, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng le lói chớp động, lẩm bẩm: “Ngày hôm nay, ta đã chờ lâu lắm rồi.”
Ngữ khí phảng phất cô đơn không nói nên lời.
Sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, đang định bắt đầu hấp thụ công lực của Lục Tu Văn, bỗng thấy kiếm quang chợt lóe. Tay kia của Lục Tu Văn đang nắm trường kiếm vung lên, mũi kiếm đặt trên yết hầu của hắn.
Tả hộ pháp bất ngờ, quay sang nhìn Lục Tu Văn, liền thấy ánh mắt y trong suốt, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hắn lập tức hiểu ra: “Ngươi… Không bị cổ trùng khống chế?”
“Nếu không nhờ vậy, chẳng phải là đã bị ngươi hút khô nội lực rồi hay sao?” Lục Tu Văn lắc lắc trường kiếm trong tay, tiếp lời, “Tả hộ pháp mau buông tay ta ra đi, bằng không ta e rằng sẽ không cẩn thận khoét một lỗ thủng trên người ngươi.”
Tả hộ pháp chậm rãi buông tay: “Xem ra ngươi đã khôi phục ký ức.”
“Đây là dĩ nhiên.”
“Thực Tâm Cổ của ta lẽ ra không thể phạm sai lầm, ngươi làm sao mà tỉnh táo lại?”
“Thực Tâm Cổ mặc dù có thể khống chế nhân tâm, nhưng lại có một khuyết điểm, chính là cổ trùng này sợ một mùi thảo dược nhất định. Thảo dược này bởi vậy còn có một cái tên, gọi là Thực Tâm Thảo.”
Cũng may hai người khinh công không kém, cấp tốc chạy xuyên qua mật đạo, vừa mở ra cửa đá liền thấy một hồi ác chiến đã gần kết thúc, địch ta song phương đều có thương tổn. Sư phụ của Liễu Dật kiếm pháp cao minh, mà trong số thủ hạ của Tả hộ pháp không có kẻ nào đặc biệt xuất chúng, vậy nên Liễu Dật và Lâm minh chủ trái lại không có gì đáng lo.
Sau khi mọi người tập hợp, Đoàn Lăng đơn giản nói qua chuyện Tả hộ pháp kích hoạt cơ quan, mọi người cũng không kịp nói thêm điều gì, toàn bộ tuôn ào ào đến lối ra. Thủ hạ của Tả hộ pháp tuy rằng tử vong không từ, dưới tình huống như vậy cũng trở nên rối loạn, ba chân bốn cẳng chạy tứ tán.
Không nghĩ tới mới chạy được không xa, liền có người kêu lên: “Không ổn rồi, lối đi đằng trước bị đá tảng chắn đường!”
Mọi người tiến lên nhìn nhìn, chỉ thấy vách núi đã sụp phân nửa, có một tảng đá thật lớn đổ xuống giữa lối ra mật đạo, kín đến một cái khe nhỏ cũng không thấy. Ở đây mặc dù đều là cao thủ võ lâm, nhưng trong tình huống như thế này cũng đều thúc thủ vô sách. (=bó tay)
Mặt đất rúng động ngày càng mạnh, đá rơi loạn xạ trên đỉnh đầu. Mắt thấy sẽ táng thân nơi đây, không ít người không khống chế được tâm tình, tiếng chửi bới không dứt bên tai.
Đoàn Lăng trái lại rất bình tĩnh, hắn ***g bàn tay vào mười ngón tay của Lục Tu Văn, thấp giọng thì thầm: “Có thể chết cùng một chỗ với ngươi, cũng coi như không uổng một đời này.”
Lục Tu Văn vỗ vỗ tay hắn, phì cười: “Ta còn chưa có hảo hảo thân mật với sư đệ lần nào, sao có thể chấp nhận chờ chết? Sư đệ đã quên sao? Trong gian thạch thất chúng ta bị nhốt vào kia, còn có một lối đi khác.”
“Đúng rồi,” Đoàn Lăng lúc này mới nhớ ra, “Lối đó đi thông với tổng đàn ma giáo.”
“Ừ, mau trở lại đường cũ.”
Đoàn Lăng gật đầu, vội vàng kêu gọi đoàn người nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người dĩ nhiên không dám dừng lại, theo Đoàn lăng trở về chỗ linh đường lúc trước, lần nữa mở ra cửa ngầm vào trong mật đạo.
Sinh tử trước mắt, mỗi người đều chạy như bay, nhưng trong lòng cũng nhịn không được mà nghĩ, vạn nhất con đường này cũng không thông, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Đoàn Lăng đi phía trên đầu, đem suy nghĩ này nói với Lục Tu Văn.
Y chỉ cười: “Đương nhiên còn có đường khác.”
May mà con đường này dễ đi hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù cũng có đá vụn rơi xuống, nhưng đường không bị ngăn trở. Hơn phân nửa nhóm người đều có thương tích, bất quá dìu đỡ nhau đi ngược lại cũng không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối cuối cùng xuất hiện một tia sáng mờ mờ.
Đoàn Lăng tiến lên hai bước, nâng phiến đá trên đỉnh đầu lên, nhảy ra khỏi mật đạo. Bên ngoài có một mảnh tường đổ, chính là tổng đàn ma giáo đã bị hỏa thiêu từ trước.
Những người khác đều lục tục đi ra khỏi mật đạo. Ai ai cũng đầu tóc bù xù, mặt mày đen nhẻm, bộ dáng chật vật bất kham thế nhưng nghĩ đến mình đã trải qua một hồi sinh tử, lúc này rốt cục cũng ngẩng đầu thấy được mặt trời, lại không khỏi bật cười ha hả.
Lục Tu Văn biết chút y thuật, băng bó vết thương lại cho Lâm minh chủ, sau đó mở mí mắt của Liễu Dật nhìn một cái, nói: “Hắn trúng cổ độc, bất quá hơi khác một chút so với Thực Tâm Cổ, nghe thấy tiếng sáo mới bị khống chế, sẽ không mất đi ký ức. Đợi đến khi xuống núi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn giải độc.”
Mọi người nghỉ ngơi trên núi một lát, tập hợp lại với đội nhân mã canh giữ ngoài sơn động rồi vội vã xuống núi.
Tới chân núi, vẫn còn có thể cảm giác sườn núi vẫn còn đang rung động.
Lục Tu Văn quay đầu lại nhìn, thấy đỉnh núi bụi mù cuồn cuộn, tựa hồ nửa quả núi sẽ sụp xuống.
Y không khỏi thì thầm: “Ta từ thuở nhỏ đã ở trên ngọn núi này lớn lên.”
Đoàn Lăng nói: “Ta đã trồng một rừng hoa đào trên núi Lạc Hà, từ nay về sau, sẽ luôn có ta ở bên cạnh ngươi.”
Lục Tu Văn hạ mắt cười cười, không nói thêm điều gì, cùng Đoàn Lăng cưỡi một con ngựa, quất roi mà đi.
Tất cả trông như đã được giải quyết triệt để.
Nhưng từ đáy lòng, Lục Tu Văn vẫn luôn tồn một nghi vấn.
Vào thời điểm một năm trước, Tả hộ pháp còn chưa khôi phục võ công, hắn đến tột cùng làm thế nào mà qua mắt được một rừng cao thủ, cướp đi thủ cấp của giáo chủ? Là thủ hạ của Tả hộ pháp làm sao? Hay là…
Thiên Tuyệt giáo hoàn toàn bị vùi lấp dưới vụn đá của dãy núi đổ sụp, đây có lẽ sẽ vĩnh viễn là một bí mật không lời giải đáp…