Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 19 :
Ngày đăng: 13:34 18/04/20
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Dương Châu, từ xa xưa đã nổi tiếng là chốn phồn hoa phong nguyệt.
Đoàn Lăng dùng số tiền lớn bao hết cả thuyền hoa, còn cố ý đặt làm đặc sản thịt viên của nơi này cho Lục Tu Văn cùng Liễu Dật nếm thử. Khí trời vừa sang thu, đúng lúc cua nhiều thịt nhất, hai giỏ cua cũng vì thế mà được chuẩn bị, còn có rượu hoa quế thưởng cùng, cũng có một phen phong vị.
Ngày ấy xuống núi, Lục Tu Văn lập tức giúp Liễu Dật giải cổ độc trên người. Liễu Dật tỉnh lại biết được chính mình bị Tả hộ pháp khống chế, một kiếm ngộ thương Lâm minh chủ, đương nhiên là áy náy vô vàn, nhanh chóng cùng sư phụ đưa vị đứng đầu võ lâm trở về Lạc Dương. Về phần Lục Tu Văn và Đoàn Lăng, hai người cưỡi ngựa trở lại sơn cốc nơi Lục Tu Ngôn sinh sống. Tiểu đệ họ Lục nhìn thấy huynh trưởng đã chết của mình vẫn còn sống nguyên vẹn, kinh ngạc đến mức nửa ngày không thốt lên tiếng nào, lúc sau còn hết sức mất mặt khóc lóc một hồi.
Lục Tu Văn thập phần hài lòng về rừng đào của Đoàn Lăng, nhưng vì lúc trước đã cùng Liễu Dật giao hẹn, hai người liền lên đường du sơn ngoạn thủy, loanh quanh một hồi cuối cùng đến Dương Châu.
Liễu Dật một miệng đầy cua, lấy tay chùi bừa vết dầu mỡ dính trên má, cố gắng vừa nhai vừa nói chuyện với Lục Tu Văn: “Lục đại ca, ngươi nói Ngụy thần y… à không, phải là Tả hộ pháp, hắn đã chết thật rồi sao?”
Liễu Dật trời sinh tính tình đơn thuần, ai cũng có thể thành bè thành bạn lúc trước thân thiết với Ngụy thần y, sau lại biết được mình bị hắn lợi dụng, trong lòng không những không sinh oán hận, lại còn vì hắn chết mà thương tâm một phen.
Đoàn Lăng vùi đầu gặm cua, nói: “Tả hộ pháp kia bị ta đâm một kiếm, lại rơi xuống lăng mộ dưới nền đất, đương nhiên là chết không thể nghi ngờ.”
“Đúng vậy a.” Lục Tu Văn cũng gật đầu đồng tình, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trong mộ còn có kẻ khác.”
Liễu Dật ngạc nhiên: “Trong lăng mộ không phải đều là người chết sao?”
Đồng tử Lục Tu Văn đen kín một màu, cười cười đáp: “Cho nên Tả hộ pháp nhất định không qua khỏi.”
Liễu Dật mơ mơ hồ hồ cảm thấy trong lời y nói dường như còn có ẩn ý gì khác, đang định bụng hỏi lại thì thấy Đoàn Lăng lườm hắn một cái cháy mặt: “Ăn thì ăn đi, hỏi gì mà lắm vậy?”
Liễu Dật rụt cổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Đoàn đại ca sao càng ngày càng đáng sợ vầy…”
Lục Tu Văn vội xen vào giảng hòa: “Tiểu Liễu, thương thế của Lâm minh chủ thế nào rồi?”
“Sắp khỏi hẳn rồi. Có điều Lâm minh chủ lần này bị thương quá nặng, hao tổn không ít công lực, vẫn cần tu dưỡng cẩn thận.” Liễu Dật nhìn trộm Đoàn Lăng rồi thì thầm với Lục Tu Văn, “Ta thấy Lâm minh chủ vô cùng coi trọng Đoàn đại ca, khen hắn rất nhiều lần, nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao, sau này sẽ thành châu báu trong thiên hạ.”
“Là vậy sao?” Lục Tu Văn giống như nghe thấy điều đương nhiên nhất trên đời, bày ra một bộ dáng “sư đệ nhà ta rõ ràng cái gì cũng tốt, kẻ khác có khen thế nào cũng không đủ.” Cho dù ngay ngày mai Đoàn Lăng nhà mình trở thành minh chủ võ lâm, y có lẽ cũng không lấy gì làm bất ngờ.
Liễu Dật nhìn y như vậy không hiểu sao lại muốn đổi chủ đề, tiếp tục huyên thuyên vài chuyện không đâu, cố ý phớt lờ Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng cũng coi như không hề hay biết, hùng hục cúi đầu ăn, còn giúp Lục Tu Văn gỡ một con cua.
“Lục đại ca, về sau ngươi định ẩn cư trên núi Lạc Hà sao?”
“Ừm, phong cảnh trên núi không tồi.”
“Hành tẩu giang hồ không thú vị hơn à?”
“Thân phận của ta không thích hợp lộ diện trên giang hồ.”
“A…” Lục Tu Văn hô lên một tiếng như là kinh sợ, hai tay ôm lấy gáy Đoàn Lăng, không chút xấu hổ nói, “Sư đệ, của ngươi thật lớn…”
Vật đang nằm trong cơ thể y vì thế mà trướng thêm vài phần, Đoàn Lăng cắn lỗ tai y nói: “Sư huynh, sao ngươi có thể *** đãng đến vậy?”
“Thì làm sao nào?” Lục Tu Văn thở hổn hển, cười nói, “Dù sao ta cũng chỉ cho ngươi.”
Đoàn Lăng chế trụ thắt lưng y, ở trong cơ thể ái nhân thảo phạt một trận.
Lục Tu Văn bị hắn làm tới hai chân phát run, không kiềm chế được rên lên: “Sư đệ, thật lợi hại… A… nhanh lên…”
Đoàn Lăng ra sức luật động, từng chút từng chút va chạm trong thân thể người kia. Đang lúc tình cảm nồng nàn, Lục Tu Văn ghé sát vào tai hắn thì thầm một câu.
Đoàn Lăng nghe xong, con ngươi thoáng chốc sâu thêm vài phần, giọng nói khàn khàn hỏi y: “Thích ta chỗ nào? Chỉ thích khuôn mặt này sao?”
Lục Tu Văn đứt quãng nói: “Đương nhiên là… Chỗ nào cũng thích…”
Đoàn Lăng cố ý ở trong cơ thể y ma sát thật mạnh, tiến sâu thêm một chút, hỏi: “Chỗ này thì sao?”
“A…” Lục Tu Văn lại kêu lên, “Thích… thích mà…”
Đoàn Lăng nheo mắt, đột ngột lật ngược người kia trở lại, khiến cho y tứ chi quỳ trên mặt đất, từ phía sau tiến vào.
Tư thế này quả thật làm cho vật kia tiến vào tận cùng, Lục Tu Văn quả thật thở không nổi, một lúc sau mới hổn hển ra lời: “Không… không được… quá sâu…”
Đoàn Lăng coi như không nghe thấy, tiếp tục hung hăng va chạm.
“A——” Lục Tu Văn cả người run lên, ngay cả âm thanh cũng đột ngột thay đổi.
Đoàn Lăng dường như phát hiện ra nhược điểm của y, nhắm ngay vị trí vừa rồi, làm thêm một trận cuồng phong bão táp. Hắn khí lực quá lớn, điên loạn đến nỗi thuyền hoa cũng phải lay động theo. Trong khoang thuyền tràn ngập thứ thanh âm *** mỹ, cứ mãi lặp đi lặp lại không ngừng.
Lục Tu Văn chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, ở sâu trong thân thể vừa đau đớn vừa khoái cảm, dồn dập tích tụ đến cực hạn, lưng y một trận có rút, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, chính là bị Đoàn Lăng làm cho tiết ra.
“Ưm… Sư đệ…”
Lục Tu Văn phát tiết xong, thân thể vô lực mặc cho ai kia bài bố. Vật kia của Đoàn Lăng lại vẫn như cũ rừng rực như lửa, ở địa phương mềm mại ấy tiến xuất không ngừng, muốn gì được nấy.
Lục Tu Văn rốt cuộc chịu không thấu, cầu xin tha thứ: “Sư đệ, ta không được…”
Đoàn Lăng đáp lại y bằng một vòng đưa đẩy.
Lục Tu Văn hai tay nắm chặt tấm thảm dưới thân, lung tung kêu loạn: “Hảo ca ca, mau tha ta đi.”
Đoàn Lăng run lên, há miệng cắn gáy y: “Kêu vài tiếng nữa ta nghe.”
Lục Tu Văn vội mềm giọng gọi hắn: “A Lăng, hảo sư đệ, hảo ca ca, nhanh lên đi mà…”
Đoàn Lăng lúc này mới vừa lòng, cúi xuống hôn y thật sâu, bên dưới hung hăng va chạm vài cái rồi hoàn toàn phóng thích trong cơ thể y.