Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 2 :
Ngày đăng: 13:33 18/04/20
Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Nửa năm?
Đoàn Lăng nghe thấy mà giật mình. Một lúc lâu sau, hắn mới “Ừm” một tiếng: “Là vậy sao.”
Diêu đại phu vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy nên thường hay đắc tội người ta lúc này thấy Đoàn Lăng không nổi giận, ông thở phào một hơi, hỏi: “Có cần khai dược cho vị công tử này không?”
Đoàn Lăng phất tay áo: “Khai đi.”
Hắn lại nói với quản gia: “Nhân sâm, các vị thuốc kéo dài tính mạng vân vân, đều chuẩn bị một ít đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”
Quản gia vâng vâng dạ dạ, sau đó dẫn Diêu đại phu đi kê đơn.
Đoàn Lăng đứng ngây ra một lúc, rồi chậm rãi ngồi xuống bên giường, ngắm nghía Lục Tu Văn còn đang mê man.
Người ta nói người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm Lục Tu Văn tai họa bậc này, hắn còn cho rằng y có thể sống thật dài thật lâu, không ngờ lại đoản mệnh như vậy.
Hắn từ trước đã đối với người này vừa hận vừa sợ, hôm nay sau khi biết mệnh y không còn dài, trong lòng lại có một tư vị khác. Hắn thấy Lục Tu Văn trong lúc ngủ người ra đầy mồ hôi, liền nhúng ướt khăn, tự mình lau cho y.
Lục Tu Văn nhíu mày, bỗng nhiên mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Sư đệ…”
Tim Đoàn Lăng tự dưng thót một cái.
Sau đó lại nghe y nói: “Sư đệ, ngươi bắt lấy tiểu kim xà kia cho ta…”
Đoàn Lăng tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết. (=phọt máu:v)
Người này bệnh nặng đến như vậy rồi còn muốn ở trong mơ sai khiến hắn.
Năm đó để bắt tiểu kim xà kia cho y luyện độc, Đoàn Lăng bị rắn cắn cho một phát, cả cánh tay đều thâm sì, đau hết ba ngày ba đêm. Nghĩ tới đây, hắn thực sự thấy hối hận vì đã động lòng trắc ẩn, liền ném khăn trong tay đi, mặt khác kêu một nha hoàn tới chăm sóc Lục Tu Văn.
Thuốc mà Diêu đại phu kia kê quả nhiên hữu hiệu, Lục Tu Văn uống một liều xong, đến buổi tối đã hạ sốt. Bất quá vì thể nhược, y mãi vẫn chưa tỉnh lại. Đoàn Lăng sợ y chết, mình sẽ không có được tin tức của Lục Tu Ngôn, đành phải thủ bên cạnh giường cả buổi.
Tới chạng vạng ngày hôm sau, Lục Tu Văn mới tỉnh dậy. Sau khi y mở hai mắt, đầu tiên có chút mù mờ, dường như không nhận ra mình đang ở nơi nào, nhưng rồi khi thấy rõ mặt Đoàn Lăng, y mới lộ ra chút tươi cười, nói: “Nhà sư đệ thực sự là tài đại khí thô (=nhà giàu), ngay cả sài phòng cũng rộng rãi đến mức này.”
Đoàn Lăng biết y đang châm chọc mình, đen mặt nói: “Đây là phòng của ta.”
“Thật sao?” Lục Tu Văn hai mắt sáng lên, lại tinh tế quan sát bài biện trong phòng một lần, gật gù, “Không tồi không tồi, những chỗ khác đều được, nhưng cái bình phong kia ta không thích, ngày mai kêu người đến đổi.”
Y còn nói thêm: “Màu của sa trướng (=màn giường) cũng xưa rồi, gọi người đổi thành màu xanh đi.”
Ngữ khí thập phần tự nhiên, tựa như y chính là chủ nhân nơi đây vậy.
“Ngươi đừng có được voi đòi tiên.”
“Sư đệ sao lại keo kiệt như vậy, đến một cái bình phong cũng không dám đổi?”
“…”
Đoàn Lăng tự hỏi, mình khi nào đã mang phòng này đi cầm cố cho y vậy? Hẳn là nên ném y ra đường ngủ mới đúng. Hắn nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Lục Tu Văn lộ ra ngoài áo, biết là chỉ cần bóp một cái cũng có thể làm y tắt thở.
Bình tĩnh, bình tĩnh, tất cả là vì Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng hít vài hơi thật sâu, cố đè xuống sát tâm đang dâng trào, đứng dậy nói: “Ta đi xem thuốc sắc đến đâu rồi.”
Ngoài thuốc trị cảm lạnh, Diêu đại phu còn kê thêm một lượt thuốc bổ, tất cả đều sử dụng dược liệu tốt nhất. Quản gia vừa nhìn đã thấy đau lòng, bất quá nếu Đoàn Lăng đã lên tiếng, ông cũng chỉ đành cung cúc đi mua.
Đoàn Lăng chờ nha hoàn sắc thuốc xong, bưng bát thuốc còn nóng quay về phòng, liền thấy Lục Tu Văn đã ngồi dậy, y choàng thêm một cái áo tựa ở đầu giường, ngưng thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đoàn Lăng lúc này mới thở ra một hơi: “Ta lúc đó đã hứa với Tu Ngôn, cho dù thế nào đi nữa, ta chắc chắn sẽ trở lại cứu hắn. Không ngờ trù tính bao nhiêu năm, thật vất vả đánh vào ma giáo, nhưng ở mật thất chỉ gặp được một mình ngươi.”
Lục Tu Văn siết chặt chén trà trong tay, đến đầu ngón tay cũng có chút trắng bệch, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, nói: “Đều là lỗi của ta, làm sư đệ thất vọng rồi. Nhưng ngươi tại sao mười năm mới tới?”
“Năm đó ta chỉ là một thiếu niên võ công thấp kém, làm sao chống lại được ma giáo? Nhưng sau khi đào thoát, ta ngày đêm cần cù luyện võ, không dám có một phút lơi lỏng.”
Lục Tu Văn gật gù: “Một thân công phu hiện nay của sư đệ, trong đám cao thủ trẻ tuổi chính phái coi như đứng đầu, bất quá…”
Sóng mắt y lưu chuyển, chậm rãi quét qua Đoàn Lăng, nói: “Nếu ta không đoán sai, sư đệ vẫn chưa tu tập nội công tâm pháp chính phái, mà tiếp tục luyện võ công của Thiên Tuyệt giáo chúng ta, phải không?”
Đồng tử của Đoàn Lăng co rút lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong phút chốc hắn có xúc động muốn giết người diệt khẩu nhưng rất nhanh trấn định lại. Đoàn Lăng bình phục hô hấp hơi gấp gáp, hừ một tiếng: “Lời nói vô căn cứ.”
“Ta và sư đệ là đồng môn, phương thức vận công đều như nhau, sao có thể không nhìn ra? Bất quá sư đệ che giấu vô cùng tốt, người ngoài e rằng không phát hiện được.”
Nói đến đây, Đoàn Lăng biết mình không thể gạt được nữa, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, cười tự giễu: “Không sai, ta thiên tân vạn khổ chạy ra khỏi ma giáo, nhưng vẫn còn đang luyện loại võ công ma đầu kia dạy ta. Nội công chính phái xem trọng tuần tự như tiến hai, ba mươi năm vẫn chưa thể thấy hiệu quả, mà ta… không thể chờ lâu như vậy. Ta hận không thể càng sớm càng tốt quay về diệt ma giáo, cứu Tu Ngôn ra.”
“Công phu ngươi luyện đến đâu rồi?”
“Tầng thứ năm.”
“Việc này nếu để người ngoài biết được, Đoàn thiếu hiệp đại danh đỉnh đỉnh e rằng sẽ thân bại danh liệt.”
Đoàn Lăng im lặng, sau đó cười ha hả: “Mạng của ta là của Tu Ngôn, sao phải quan tâm hư danh như vậy?”
Vì người trong lòng, cho dù có rơi vào ma đạo hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Tu Văn nhìn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được quay mặt ra chỗ khác.
Một lát sau, y mới nói: “Sư đệ, lại làm giúp ta một chuyện được không.”
“Chuyện gì?”
Lục Tu Văn vươn tay chỉ cây đào ngoài cửa sổ: “Thay ta bẻ một cành đào xuống.”
“Ngươi muốn cái này làm gì?”
“Ngươi không cần quan tâm, cứ bẻ đi không được sao.”
Đoàn Lăng đến cháo cũng đã nấu, trà cũng đã rót, dĩ nhiên không ngại làm thêm việc này. Lục Tu Văn còn nói thêm: “Phải lấy cành cao nhất, hoa nở đẹp nhất.”
Đoàn Lăng nghe thấy liền ngẩn ra.
Hôm nay là ngày đầu thu, hoa đào từ lâu đã rụng hết, lấy đâu ra nở đẹp hay nở xấu? Nhưng hắn từ lâu đã bị Lục Tu Văn sai sử thành quen, cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nhảy lên đầu cây, bẻ xuống một cành đào nhỏ. Hắn quay đầu, thấy Lục Tu Văn đang đứng bên cửa sổ ngước lên, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của y, thần tình trong bóng đêm khó phân biệt, không biết là y đang nhìn cây đào, hay thứ gì khác.
Đoàn Lăng quay trở về phòng, đưa cành đào cho Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn cầm trong tay ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa cành đào tới gần chóp mũi, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, phảng phất như thật sự có hoa đào diễm lệ vô song đua nhau khoe nở trên đầu cành.
Đoàn Lăng chớp mắt nhìn kỹ lại lần nữa, mới phát giác mình bị hoa mắt, ngoài cành lá xanh biếc cũng không còn cái gì khác.
Nụ cười trên mặt Lục Tu Văn chỉ lưu lại trong chốc lát, y liền khôi phục lại sắc thái thờ ơ khinh bạc như lúc ban đầu: “Vất vả cho sư đệ rồi, ngươi ngày mai phải mua xe ngựa đi. Chiếc xe lần trước quá mức đơn sơ, lắc lư làm ta cả người khó chịu, lần này cần đổi một cái rộng rãi thoải mái hơn. Hôm nay mới kêu người của Cẩm Tú Các đến, quần áo e là không làm kịp, đành phải đến cửa hàng mua vài bộ vậy. Người hầu đương nhiên không thể dẫn theo, các loại việc vặt dọc đường, sư đệ ngươi đều phải phụ trách rồi. Ngoài ra…”
Đoàn Lăng còn chưa phản ứng kịp: “Xe ngựa?”
“Muốn đến chỗ của Tu Ngôn, lộ trình phải mất hơn một tháng, không dùng xe ngựa, chả lẽ muốn đi bằng hai cẳng?”
Đoàn Lăng tức khắc liền mừng rỡ: “Ngươi đồng ý mang ta đi tìm Tu Ngôn?”
“Đã lâu không gặp đệ đệ, ta cũng rất nhớ nó.” Lục Tu Văn tay vẫn còn cầm cành đào kia, ngón tay mơn trớn lá xanh đầu cành, như là đang vỗ về chơi đùa một đóa hoa thẹn thùng sắp nở, “Ngươi năm đó đã hứa… Phải về giáo cứu người, tuy rằng có hơi muộn, nhưng nếu ngươi muốn thực hiện lời hứa, ta dĩ nhiên là mong ngươi được toại nguyện.”