Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Edit: Thanh Thanh



Beta: Tiểu Viên



Bóng đêm mênh mông.



Qua một ngày nữa mới đến rằm, cho nên ánh trăng đêm nay chưa tròn đến tận cùng, bên vành vẫn hơi mơ mơ hồ hồ, mang theo chút sắc đỏ yêu dị.



Trên núi bao trùm một màn sương mỏng nhàn nhạt.



Đoàn Lăng vừa chạy vừa thở ra nhiệt khí, làm cho đám sương tản ra một ít, giúp hắn thấy rõ người đang chạy phía trước – chẳng biết vấp ngã ở đâu, toàn thân người kia dính đầy bùn đất, hai chân đeo xiềng xích, trên chân còn có không ít vết thương cực nhỏ. Mái tóc đen không kịp buộc lại, chỉ tùy ý xõa trên vai.



Đoàn Lăng nửa đêm bị người nọ lay tỉnh, vẫn còn chút mù mờ ngơ ngác, chỉ biết là ngày mai giáo chủ sẽ bắt hắn để luyện công, nếu muốn giữ lại cái mạng nhỏ thì không thể không trốn.



Mọi thứ đều hoảng loạn mà cấp bách, chỉ có bàn tay nắm lấy tay hắn, vừa ấm áp lại hữu lực.



“Đi tiếp lên phía trước sẽ có người canh gác, ngươi đi một mình đi.”



Đoàn Lăng thất kinh: “Ngươi không đi cùng ta sao?”



Người nọ lắc đầu, đem khối lệnh bài đen thùi nhét vào ngực Đoàn Lăng.



Giọng nói ôn hòa ngày thường, có lẽ vì đêm nay chạy trốn gấp gáp, nghe có vẻ trầm thấp hơn, “Thánh lệnh của giáo chủ chỉ có một, nếu hai người đi, lập tức sẽ bị người phát hiện ngay.”



“Nhưng ngươi trộm lệnh bài của giáo chủ cho ta, nhỡ như…”



“Không sao, ta tự có biện pháp thoát thân.” Người nọ đẩy Đoàn Lăng một phát, giục hắn: “Không còn kịp rồi, đi mau!”



Đoàn Lăng nắm lấy tay đối phương không buông, hỏi: “Vì sao lại mạo hiểm cứu ta?”



Vầng trăng tĩnh lặng ánh lên khuôn mặt người kia, đôi mắt sáng dịu dàng như từ trong tranh bước ra. Đối phương khẽ cười một chút, vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nhưng lại nghiêng người qua, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào khóe miệng Đoàn Lăng.



Trái tim Đoàn Lăng đập thình thịch.



Khi hắn từ trong mộng tỉnh dậy, trên môi tựa hồ còn lưu lại cảm giác ấm áp dịu nhẹ. Trừng mắt nhìn góc sa trướng một hồi lâu, hắn mới nhớ ra mình đang ở trong phòng khách ***.



Mấy ngày trước, hắn và Lục Tu Văn thu thập hành lý rời thành Thanh Châu. Lục Tu Văn vẫn chưa chịu nói Lục Tu Ngôn sống ở đâu, chỉ bảo hắn cứ thẳng hướng phía Nam mà đi.



Càng gần càng xa, nhiều ngày nay hắn luôn mơ thấy chuyện hồi trước.



Hồi còn bé đã bị ác nhân bắt cóc, ngày nào hắn cũng sống trong lo lắng hãi hùng, ăn bữa hôm lo bữa mai trong những tháng ngày nhận hết mọi dằn vặt đó, chỉ có Lục Tu Ngôn đối xử ôn nhu với hắn. Đã mười năm trôi qua, không biết Tu Ngôn hiện tại trông như thế nào?



Sau đó hắn liền cười chính mình ngu ngốc, Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là huynh đệ song sinh, dù khi lớn lên có thể thay đổi, diện mạo cũng sẽ không khác nhau là mấy.



Hắn còn nhớ trước kia, hai người bởi vì rất giống nhau, thường xuyên bị người nhầm lẫn. Lục Tu Văn thích nhất là mặc quần áo của Tu Ngôn, giả vờ làm đệ đệ lừa bịp người khác, lúc nào cũng sẽ có ai đó mắc mưu.



Chỉ có duy nhất Đoàn Lăng liếc mắt một cái là có thể phân biệt thật giả.



Hắn cũng không thể phát hiện sự khác biệt về dung mạo của hai người, mà là ánh mắt.



Ánh mắt của Lục Tu Văn cất giấu một cái “móc.”



Ánh mắt đó, chỉ cần khẽ nhếch lên, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn người nào đó, dường như có thể cắm sâu vào tâm can máu thịt.



Đoàn Lăng đôi lúc cực kỳ sợ y.



Mà Lục Tu Ngôn thì khác. Tu Ngôn luôn luôn tao nhã trầm tĩnh, đôi mắt trong suốt sáng sủa, như ánh trăng tĩnh lặng trong đêm đen.



Người ấy và Đoàn Lăng chưa bao giờ từng có lời đường mật hay thề non hẹn biển, chỉ có một nụ hôn đêm hôm đó.



Một nụ hôn kinh tâm động phách.



Đoàn Lăng chỉ đơn giản hồi tưởng, thân thể lại không hiểu sao có chút nóng. Hắn thấy sắc trời đã sáng rõ, liền đứng dậy đi rửa mặt, sau đó đến gõ cửa phòng bên cạnh.



Gõ cửa hồi lâu, hắn mới nghe thấy thanh âm của Lục Tu Văn vọng đến: “Ai đó?”
Lục Tu Ngôn bước nhanh tới, mới phát hiện tay còn cầm sài đao hắn liền vứt bả đao sang một bên rồi nắm chặt lấy tay đại ca nhà mình.



Hai người mặc dù không còn dáng vẻ trẻ con, nhưng khi mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, vẫn như cũ quang hoa lóa mắt, thanh tú mỹ mạo như hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc.



“Đại ca cuối cùng cũng ly khai Thiên Tuyệt giáo tới tìm ta, có phải bệnh của ngươi đã trị khỏi rồi không?”



Lục Tu Văn thở dài một hơi, nói: “Bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, trên đời đã không còn Thiên Tuyệt giáo.”



“Cái gì?” Lục Tu Ngôn giật mình, lại nhìn kỹ sắc mặt Lục Tu Văn, hai hàng lông mày nhăn lại, “Đại ca, bệnh của ngươi…”



Sở trường của Lục Tu Văn vẫn là nói lảng sang chuyện khác, mắt y thoáng lướt về phía Đoàn Lăng, nói: “Ta dẫn theo một vị bằng hữu tới gặp ngươi.”



Lục Tu Ngôn vẫn chưa lập tức nhận ra Đoàn Lăng, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần rồi thốt lên: “Ngươi là… A, phải rồi, ngươi là A Lăng? Đúng không?”



Đoàn Lăng trong lòng vốn tích tụ thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với đối phương, nhưng khi chân chính gặp người ta, hắn lại nói không nên lời. Một lát sau mới phun ra được một câu: “…Là ta.”



Lục Tu Ngôn nhìn nhìn Đoàn Lăng, lại nhìn qua Lục Tu Văn, nói: “Ta còn nhớ ngươi là sư đệ của đại ca, trước đây thường chạy tò tò sau lưng y. À, ngươi hồi xưa cao cao gầy gầy, bây giờ thực sự trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.”



Lục Tu Văn nói: “Sư đệ đã luyện một thân hảo võ nghệ.”



“Thật là tốt a.” Lục Tu Ngôn cười tao nhã, hỏi: “Đã nhiều năm không gặp, ngươi hôm nay thế nào lại cùng đại ca đến đây?”



Đoàn Lăng đã từng ngao du trên giang hồ vài năm, cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, sinh tử trước mắt cũng không chớp mắt một cái nhưng khi đứng trước người kia, hắn không hiểu sao lại trở nên bối rối, lắp bắp nói: “Tu Ngôn, ta là vì…”



Vì ngươi mà đến.



Hắn còn chưa nói hết câu, đã có người xen ngang kêu lên. Đó là một giọng trẻ con non nớt giòn tan: “Cha!”



Sau đó chỉ thấy một nam hài từ trong nhà chạy ra, đột nhiên phốc một cái bổ nhào vào ôm lấy chân Lục Tu Ngôn, nói to: “Cha, ăn cơm.”



Nhóc vừa nói, vừa tò mò nhìn nhìn hai người xa lạ đứng bên cạnh. Hai mắt to xoay tròn lưu chuyển, vừa xấu hổ vừa hiếu kỳ.



“Thần Nhi,” Lục Tu Ngôn bế nhóc lên, cười nói, “Đây là bá phụ ta thường nhắc với ngươi, mau chào đi.”



Lục Thần nhìn chăm chăm vào Lục Tu Văn, ra vẻ ông cụ non hỏi dò: “Ngươi chính là vị bá phụ giống cha ta như đúc?”



“Đúng vậy,” Lục Tu Văn xoa xoa đầu nhóc, hỏi: “Giống không?”



“Cũng có giống, nhưng mà Thần Nhi nhận ra được.”



Lục Tu Văn không khỏi bật cười.



Lục Tu Ngôn lại chỉ vào Đoàn Lăng: “Gọi thúc thúc.”



Lục Thần lúc này không tác quái nữa, ngoan ngoãn kêu một tiếng ‘thúc thúc’ giòn tan.



Thanh âm thanh thúy êm tai.



Nhưng khi trôi vào trong tai Đoàn Lăng, lại như tiếng sấm vang ầm ầm, hắn chấn động ngơ ngác nửa ngày mới kéo được thần hồn về.



Nam hài này vừa gọi Tu Ngôn là gì?



Cha?



“Đây là… Con của ngươi?”



“Đúng vậy, Thần Nhi năm nay vừa tròn năm tuổi.” Lục Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Không nên để hai người đứng đây nói chuyện nữa, cơm tối đã nấu xong rồi, vào nhà cùng ăn đi.”



Đang nói chuyện, lại có một người từ trong phòng đi ra.



Đó là một nữ tử thanh lệ mặc trang phục thiếu phụ (=phụ nữ đã có chồng), váy áo bằng vải bố cùng trâm cài sơ sài cũng không dấu được tư sắc. Nàng đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lục Tu Ngôn, cười gọi: “Phu quân.”



Có ai cười hô hố trên nỗi đau của anh Lăng như mềnh hông:”>