Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Edit: Thanh Thanh



Beta: Tiểu Viên



Ngày hôm sau, khi Đoàn Lăng tỉnh lại thì trời đã sáng.



Có một người nằm bên cạnh hắn, mái tóc đen tản mát trên giường, tay chống cằm nhìn hắn, mở miệng gọi: “A Lăng.”



Đoàn Lăng từ từ hồi tưởng lại khung cảnh kiều diễm đêm qua, lại gặp ánh mắt đối phương nhu tình như nước, khóe miệng còn khẽ nhếch, tiếu ý như có như không, y… rõ ràng không phải là người trong lòng mình. Nhất thời hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh: “Lục Tu Văn?”



Lục Tu Văn bị hắn nhận ra, không giả vờ làm em trai mình nữa, liền ra vẻ kinh ngạc thốt lên: “Ô, sư đệ làm thế nào mà nhận ra ta rồi?”



Đoàn Lăng toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, tự thuyết phục bản thân tất cả chỉ là ác mộng. Nhưng rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, mơ thế nào được nữa?



Hắn hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới phát ra tiếng: “Đêm qua… là ngươi?”



“Dĩ nhiên là ta.” Lục Tu Văn đưa tay cuốn lấy tóc hai người vào cùng một chỗ, giọng nói của y vẫn khàn khàn như cũ, vẫn còn phảng phất một chút phong tình đêm qua, “Sư đệ thể lực không tồi, nhưng kỹ xảo lại dưới mức trung bình nha Niệm tình ngươi nỗ lực, hôm nào sư huynh sẽ tặng một quyển đông cung đồ cho ngươi mở mang một chút.”



(Đông cung đồ = sách đen thời xưa:v)



Đoàn Lăng vừa thẹn vừa giận, cắn răng giả điếc, thầm nghĩ phải cách người này càng xa càng tốt. Hắn trông thấy quần áo của hai người bị ném ở một bên, vội tới nhặt lên mặc vào, không biết thế nào mà lại mặc nhầm quần áo của Lục Tu Văn. Giống như bị rắn độc cắn, hắn lập tức cởi ra ném xuống đất, còn lấy chân giày xéo không thương tiếc.



Lục Tu Văn thấy một màn như vậy, không nhịn được cười ra tiếng.



Đoàn Lăng cảm thấy mình sắp nổ tung luôn rồi, chuyển bực tức thành năng lượng, mấy giây sau quần áo liền chỉnh tề. Hắn trừng mắt nhìn y: “Lục Tu Văn! Ngươi vì sao… Vì sao…”



Nghẹn nửa ngày vẫn không thốt ra được chữ kế tiếp.



Nếu nói là Lục Tu Văn khinh bạc hắn, ai sẽ tin? Huống chi đêm qua vốn là hắn chủ động. Nhưng đó là do hắn say rượu nhận nhầm người, Lục Tu Văn không biết vì lý do gì lại giả vờ làm Lục Tu Ngôn lừa gạt hắn.



“Thế nào? Sư đệ đây là muốn tính sổ với ta? Ai nha, ngày hôm qua là ngươi tình ta nguyện, ta đâu có ép uổng đệ a.” Lục Tu Văn thấy hắn không biểu hiện gì, ngược lại có chút lo lắng, nói tiếp, “Sư đệ sẽ không phải là muốn khóc nháo đòi thắt cổ như đàn bà chứ? Cũng không phải đại cô nương mất trinh tiết, còn muốn ta bồi thường sự trong sạch sao?”



Y cười cười thêm vào: “Sư đệ nếu nhất định bắt ta chịu trách nhiệm, thật ra cũng không phải là không được. Bất quá ta không sống được bao nhiêu ngày nữa, thực không nỡ để ngươi làm quả phụ.” Ngữ khí cợt nhả không khác gì hái hoa tặc.



Lục Tu Văn vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, chăn trên người vén mở, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, hồng ngân vết đậm vết nhạt trên da thịt, là minh chứng rõ ràng của một đêm phóng túng.



Đoàn Lăng không nhìn nổi nữa, như bị ma đuổi chạy ra khỏi phòng, cách thật xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười văng vẳng của Lục Tu Văn.



Hắn hôm nay dậy muộn, không gặp được Tu Ngôn, đành phải một mình luyện kiếm bên dòng suối. Ngày thường dù có tâm phiền ý loạn, luyện một bộ kiếm pháp xong cũng tỉnh táo lại, thế nhưng hôm nay làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm. Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng Lục Tu Văn triền miên trên giường.



Kỳ thực hắn đã sớm cảm thấy không đúng, Tu Ngôn làm sao lại thành cái dạng kia được? Chỉ có tai họa Lục Tu Văn này, trên giường mới có thể *** đãng như thế…



Đoàn Lăng nhớ lại ánh mắt ướt át của y, thân thể lại nóng lên từng đợt.



Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, thầm mắng chính mình bị ma nhập rồi. Vỗ nước lạnh lên mặt, hắn tiếp tục luyện kiếm một hồi lâu, tốc độ chém xuống không kém gió bão là bao. Nếu có Lục Tu Văn đứng trước mặt, đã sớm bị hắn chặt thành tám khúc.



Luyện kiếm xong, nỗi lòng không biết tỏ cùng ai rốt cục cũng được giải tỏa phần nào.



Thật ra cũng chưa đến đường cùng, dù sao cũng không thể mắng Lục Tu Văn là *** tặc, rồi chém y vài nhát. Nhưng nếu gặp mặt lần nữa, bọn họ khó tránh khỏi xấu hổ. Đoàn Lăng nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất chính là lập tức chào tạm biệt Lục Tu Ngôn. Cho dù hắn có tiếp tục ở lại, cũng chỉ đành nhìn gia đình người ta hòa thuận vui vẻ, hà tất phải tự làm khổ mình như thế?



Đoàn Lăng ý đã quyết liền cầm kiếm quay về phòng. Không ngờ hắn chờ đến buổi trưa, Lục Tu Ngôn cũng chưa thấy trở về, đến Lục Tu Văn cũng không thấy dùng cơm.



Đoàn Lăng hỏi Lục phu nhân, mới biết là Lục Tu Văn bị bệnh.



“Đại ca từ sáng sớm đã phát sốt, thân nhiệt nóng đến dọa người, phu quân đang vào trong núi hái thuốc.”



Đoàn Lăng hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới lần trước, Lục Tu Văn chỉ là ngủ trong sài phòng một đêm liền ốm suốt mấy ngày, huống hồ… lăn qua lăn lại như hôm qua? Không thể hiểu y nghĩ cái gì, đã sống dở chết dở như thế còn muốn làm chuyện hạ lưu. (←←)



Đoàn Lăng đã cương quyết thề không gặp lại Lục Tu Văn nữa, nhưng vừa nghe nói y bị bệnh, lòng hắn bỗng dưng lại phiền muộn. Đi qua đi lại trong phòng chục lần, rốt cuộc hắn phá lời thề, đẩy cửa phòng người kia bước vào.



Lục Tu Văn quả nhiên vẫn còn ngủ. Giường nhỏ như vậy mà y chỉ nằm co ro ở một bên, vẫn là vị trí cũ từ ban sớm, hiển nhiên là chưa hề động đậy từ lúc hắn bỏ đi. Đoàn Lăng nhớ lại sáng hôm nay, y mặc dù cười cợt với hắn, nhưng trước sau đều không đứng dậy, có lẽ khi đó đã bệnh.



Đoàn Lăng trong lòng ngũ vị tạp trần, thấy cánh tay y buông thõng ở bên ngoài, liền đi đến chỉnh lại góc chăn.



Lục Tu Văn bỗng tỉnh dậy, liếc qua hắn: “Sư đệ còn giận ta?”



Đoàn Lăng cười lạnh: “Hận không thể một kiếm giết chết ngươi.”



“Một kiếm e rằng còn không đủ, chỉ cần sư đệ vui vẻ, chém thêm vài kiếm ta cũng không phiền.” Ngữ khí mềm mại, nghe thế nào cũng ra vẻ lấy lòng, “Sư đệ, đều là do lỗi của ta.”



Y vốn là kẻ kiêu ngạo như thế, lúc này lại thẳng thắn nhận sai, cơn giận của Đoàn Lăng nhất thời nguôi ngoai không ít. Sau lại nghe thấy y nói: “Đêm qua sư đệ say, nên còn chưa đủ lạc thú lần sau chờ ngươi tỉnh táo lại làm một lần.”




Đoàn Lăng giơ kiếm ngang ngực, cười lạnh: “Không muốn sống chính là dư nghiệt ma giáo các ngươi!”



“Ha, thật to gan. Ngươi là người phương nào? Mau báo tính danh.”



“Đoàn Lăng.”



Hắn vừa dứt lời, nữ tử duy nhất trong năm người bỗng “Ồ” một tiếng, thanh âm mềm mại mà tức giận chất vấn: “Ngươi, ngươi chính là Đoàn Lăng? Cái tên đã giết Hữu hộ pháp?”



“Chính là tại hạ.”



Nghe vậy, cả năm người Thiên Tuyệt giáo đều biến sắc.



Đoàn Lăng vốn là một kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, sau khi chém đầu Hữu hộ pháp trong trận thảo phạt Thiên Tuyệt giáo mới dương danh thiên hạ. Người của Thiên Tuyệt giáo đương nhiên biết rõ trình độ võ công của Hữu hộ pháp, lúc này nghe đến tên tuổi của Đoàn Lăng, trong lòng không khỏi lo sợ.



Nam tử mặt trắng ngược lại gan lớn, phe phẩy chiết phiến nói: “Tốt lắm, hôm nay vừa lúc giết tên họ Đoàn này, báo thù cho Hữu hộ pháp.”



Kẻ đứng bên cạnh hắn lại phun phì phì: “Chúng ta là thủ hạ của Tả hộ pháp, sao lại phải báo thù cho lão gia hỏa kia?”



“Mặc kệ hắn là Tả hay Hữu, chẳng phải đều là người của Thiên Tuyệt giáo sao.”



“Được rồi được rồi, có cái gì mà phải tranh cãi? Tả hộ pháp đã nói, phàm là kẻ dám đối đầu với Thiên Tuyệt giáo… Hết thảy đều đáng chết!”



Giây phút xuất ra từ ‘chết’ kia, bốn người còn lại đồng thời giơ cao vũ khí, hướng về phía Đoàn Lăng đánh tới.



Đoàn Lăng cũng không sợ bọn chúng, kiếm hoa nhất vãn, một bộ kiếm pháp xé gió lả lướt, chỉ phút chốc đã thấy kiếm ảnh tung bay khắp trời. Mũi kiếm chỉ đông đả tây, hướng nam đánh bắc bốn phương tám hướng đều là sát chiêu.



Nữ tử võ công yếu nhất trong năm người, trong nháy mắt đã bị đâm trúng hai kiếm, ôm cánh tay lùi về phía sau.



Liễu Dật hô một tiếng ‘Hảo,’ cũng giương kiếm gia nhập chiến cuộc.



Đoàn Lăng nháy mắt với hắn, nói: “Liễu huynh đệ, thay ta áp trận.”



Liễu Dật đáp ứng, bảo kiếm trong tay vung lên, thế kiếm như cầu vồng. Đoàn Lăng thừa cơ xông ra, ỷ vào một thân khinh công tuyệt hảo, phiêu nhiên vọt đến phía sau nam tử mặt trắng. Mũi kiếm chọc thẳng tới, liền một người bị thương.



Hắn không chỉ võ công cao cường, dũng cảm cũng có thừa. Ba người còn lại không dám cố chấp chống lại, một hán tử thấp lùn trong đó hô lên: “Đúng là thọc gậy bánh xe, chúng ta rút lui trước!”



(Nguyên gốc là 点子太硬 = đến chỗ mấu chốt thì gặp khó khăn)



Năm người đào thoát cũng rất có nghề, nói chạy liền chạy, tuyệt đối dứt khoát, mỗi người một hướng tản ra, khiến Đoàn Lăng muốn đuổi theo cũng không được.



Nếu như bình thường, hắn chắc chắn sẽ không tha cho người của ma giáo, nhưng nghĩ đến Lục Tu Văn còn đang ở gần đó, lại không dám để y ở một mình quá lâu. Bởi vậy, hắn chỉ giương tay phải lên, phóng trường kiếm về một hướng.



Hán tử sử dụng phán quan bút chạy chậm nhất, Đoàn Lăng một kiếm phi ra, lực đạo kinh người, ngay lập tức xuyên thẳng qua ngực người nọ, đóng đinh hắn xuống mặt đất. Đối phương còn không kịp kêu một tiếng đã tắt thở.



Liễu Dật vừa trải qua một đêm ác chiến, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này liền ngồi sụp xuống mặt đất, than thở: “Công phu của Đoàn đại ca thực sự là càng ngày càng lợi hại, hôm nay nếu không nhờ ngươi ra tay cứu giúp, ta đã sớm chôn thây.”



“Ngươi làm sao mà lại lẻ loi một mình ở đây? Thế nào mà lại chọc vào ma giáo yêu nhân?”



Liễu Dật đang muốn nói gì đó, lại thấy một người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Người này tóc vừa đen vừa dài, lại thêm một thân quần áo đen thẫm, khuôn mặt thế nhưng trắng sáng như ngọc, dung mạo tinh xảo như họa.



Trong khi Liễu Dật còn đang ngẩn ngơ, Đoàn Lăng đã nhanh chóng xen miệng, giành nói: “Đây là bằng hữu của ta.”



Liễu Dật gật đầu: “Ta biết, là vị công tử mà đại ca cứu ra từ ma giáo phải không? Đoàn đại ca hiếm khi nào có được bằng hữu đẹp đến vậy.”



Đoàn Lăng hừ một tiếng, nghĩ thầm Lục Tu Văn mặt mày ủ bệnh như thế, đẹp ở chỗ nào? Dáng dấp trước kia của y… mới thật sự khiến người ta đui mù.



Lục Tu Văn xuất thân từ ma giáo, nhưng lại không có ác cảm với nhân sĩ chính đạo y đi tới trước mặt Liễu Dật nói: “Vị tiểu huynh đệ này chân bị thương, trên xe ngựa có thuốc trị thương, ngươi qua đó lấy rồi băng bó lại đi.”



Liễu Dật ứng thanh đồng ý, vừa đứng dậy vừa hỏi thăm tên tuổi lai lịch của Lục Tu Văn. Đoàn Lăng sợ y tiết lộ thân phận, vội giục hai người trở về chỗ xe ngựa. Chờ đến khi lên xe, hắn lục tìm thuốc trị thương rồi ném cho Liễu Dật, hỏi: “Ngươi lần này xuất môn một mình sao?”



Vành mắt Liễu Dật đỏ lên, bắt đầu rấm rứt: “Ta vốn là cùng vài sư huynh đệ kết bạn đồng hành, không ngờ nửa đường gặp phải người của ma giáo, các sư huynh đều bị giết hại, chỉ có ta nhờ vào bảo kiếm của sư phụ, mới liều mạng mở đường máu thoát thân.”



Đoàn Lăng nhíu mày: “Đúng là gan to bằng trời.”



“Bọn họ là thủ hạ của Tả hộ pháp, mấy tháng nay đã gây ra bao sóng gió trên giang hồ. Trong số các đồng đạo tham gia bao vây tiễu trừ ma giáo, rất nhiều người đã bị bọn chúng hại, mỗi người chết mặc dù phương pháp khác nhau, thế nhưng… tất cả đều bị cắt đi thủ cấp.”



Ài, chap này dài bất thường… Mà lại toàn để nâng hàng anh Lăng T^T feeling như dịch kiếm hiệp



Chậc, cũng phải tạo chỗ đứng cho bạn í chớ, ngốc ngốc vậy mà mẹ ghẻ thương lắm nha