Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:33 18/04/20


Edit: Thanh Thanh



Beta: Tiểu Viên



Đoàn Lăng hơi giật mình, lập tức nhớ tới thi thể của ma giáo giáo chủ ngày đó. Hắn vốn là trong lúc quyết đấu thì tẩu hỏa nhập ma mà chết, không rõ Tả hộ pháp sử dụng thủ đoạn gì, ngay dưới mí mắt cả các cao thủ võ lâm, thần không biết quỷ không hay đoạt đi thủ cấp của hắn.



Hành động này vừa mang tính khiêu khích mà lại vừa uy hiếp, quả nhiên chỉ qua mấy tháng, liên tục có người bị cắt mất đầu, hiện trạng thi thể giống y hệt giáo chủ kia. Hẳn là Tả hộ pháp đang hạ chiến thư, muốn báo thù cho tên giáo chủ đã chết.



“Hiện tại trên giang hồ nhân tâm đang hoảng sợ, nhất là những người đã từng tham gia bao vây tiễu trừ ma giáo, không khéo có ngày mình vừa mới thức dậy, đã mất đầu trong tay kẻ khác.” Liễu Dật nói đến đây không khỏi rùng mình một cái, hắn tối nay nếu không gặp Đoàn Lăng, dĩ nhiên cũng đã chịu chung số phận.



“Bất quá chỉ là một đám vong đồ, cứ giết hết là xong, có gì mà phải sợ?”



“Đoàn đại ca, ngươi không biết đó thôi, những kẻ này cực kỳ âm hiểm, bọn chúng…”



“Chúng gặp đối thủ mạnh thì không chiến mà rút, đến khi tìm được con mồi võ công không cao hay đi đơn lẻ, mới đuổi tận giết tuyệt hạ sát thủ, đúng chứ?” Lục Tu Văn từ khi lên xe ngựa vẫn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại đột nhiên mở miệng.



“Chính là như vậy!” Liễu Dật kinh ngạc, “Lục công tử làm sao biết được?”



“Chỉ là phỏng đoán thôi. Mấy người hôm nay ngươi đụng phải, bất quá chỉ là hàng tép riu trong Thiên Tuyệt giáo, phải tu mấy kiếp nữa mới có cơ hội ngóc đầu lên Tả hộ pháp phái chúng đi, chỉ sợ có mục đích khác.”



Đoàn Lăng sợ Lục Tu Văn nói quá nhiều sẽ làm lộ thân phận, cố ý ho khan vài tiếng cắt đứt câu chuyện. Ai ngờ Liễu Dật hồn nhiên còn chưa phát giác, còn gật gù phụ họa: “Sư phụ ta cũng sợ có âm mưu gì đó, nên mới bảo sư huynh đệ chúng ta đến Lạc Dương tham gia đại hội võ lâm, ấy vậy mà trên đường lại…”



Liễu Dật ủ rũ một hồi, rất nhanh lại tươi tỉnh: “Hôm nay sư huynh xảy ra chuyện, ta càng không thể không đi. Đoàn đại ca, ngươi có đi cùng không?”



Đoàn Lăng mấy tháng nay đều chạy đi chạy lại vì hai huynh đệ Lục gia, đã lâu không quan tâm đến chuyện trên giang hồ, hiện tại hắn biết dư nghiệt ma giáo đang tự tung tự tác, đương nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua…



Hắn liếc sang Lục Tu Văn: “Ta đang bận chuyện khác, chờ khi nào hoàn thành rồi đến Lạc Dương cũng không muộn.”



Liễu Dật từ trước tới nay vẫn luôn thân thiết với hắn, nên cũng không ngại mà trực tiếp hỏi: “Đoàn đại ca đang bận chuyện gì vậy? Ta tuy rằng võ công thấp kém, nhưng bảo kiếm sư phụ truyền cho cũng coi như sắc bén, có thể giúp được gì thì giúp.”



Đoàn Lăng không dám cho Liễu Dật đi cùng Lục Tu Văn, đang muốn khéo từ chối lại nghe Lục Tu Văn nói: “Liễu huynh đệ chân bị thương, một người bôn ba đến Lạc Dương cũng không tiện, trước cứ cùng chúng ta đồng hành đi.”



“Hảo a, các ngươi muốn đi đâu?”



“Trần gia thôn cách đây không xa.”



Hai người chuyện trò ríu rít, Đoàn Lăng đáng ra phải là nhân vật chính lại bị vứt sang một bên. Ai kia bị bỏ rơi rất không hài lòng, các ngươi cũng không ngẫm lại xem, người là do ai cứu, xe ngựa là do ai mua, thuốc trị thương là ai chuẩn bị? Cứ như vậy mà qua sông đoạn cầu sao?



Nhưng hiển nhiên cơn giận của hắn không hề có phân lượng sáng hôm sau lên đường, trên xe ngựa có thêm một Liễu Dật, mà Đoàn Lăng vẫn cô đơn ở ngoài tiếp tục đánh xe. (yê, anh lại bị dìm)



Liễu Dật xuất thân từ danh môn chính phái, lại là sư đệ ít tuổi nhất, ở trong môn phái được sư phụ sư huynh sủng lên tận trời, nên tính cách có chút đơn thuần, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Lục Tu Văn vốn đã thành tinh. Hai người ở chung chưa đầy một ngày, tiểu đệ còn trẻ người non dạ đã một câu “Lục đại ca” hai câu “Lục đại ca,” gọi đến cực kỳ thân thiết.



Lục Tu Văn rất có chừng mực, trước mặt người ngoài không hề đề cập đến hai chữ “Sư đệ,” chỉ gọi Đoàn Lăng là Đoàn thiếu hiệp, làm Đoàn Lăng nghe mà gai hết cả người. Y còn bịa đặt ra một quá khứ không một kẽ hở, khiến Liễu Dật tin sái cổ khi hắn nghe nói y muốn tìm thần y chữa bệnh, còn nhiệt tình nói: “Nếu vị Ngụy thần y đó không thể trị hết bệnh của ngươi, liền theo ta đến phái Thanh Sơn đi, ta có một sư thúc tinh thông y lý, so với thần y gì đó của huynh tuyệt đối không kém đâu nha.”



Đoàn Lăng hừ một tiếng: “Sư thúc nhà ngươi chỉ biết luyện đan, có hiểu y thuật là cái gì đâu, lẽ nào muốn cho Lục đại ca của ngươi ăn đan trường sinh bất lão?”



Liễu Dật đỏ mặt, cũng không thanh minh, chỉ kéo mành che xuống, hạ thấp giọng tiếp tục câu chuyện với Lục Tu Văn.



Đoàn Lăng tuy có nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, nhưng đến tột cùng là nói cái gì lại nghe không rõ, chỉ thấy Liễu Dật thường xuyên cười ra tiếng. Không hiểu nổi Lục Tu Văn bản lĩnh cao siêu đến đâu, khi muốn trêu chọc thì làm cho người ta hận đến nghiến răng, khi muốn làm người yêu mến, lại vờn họ đến mức đông tây không phân biệt được.



Trong khi Đoàn Lăng đang miên man suy nghĩ, Liễu Dật cũng vừa lúc nhắc tới hắn: “Đoàn đại ca căm ghét cái ác, đặc biệt cực kỳ thống hận người trong ma giáo, thấy một người liền giết một người, chưa từng thủ hạ lưu tình. Bất quá huynh ấy nổi danh anh hùng như vậy, uống rượu ăn thịt đều không kém ai, thế mà lại không dám bước chân vào thanh lâu.”



“Sao lại thế?”



“Có một lần mọi người rủ nhau đi uống hoa tửu, hai hoa nương xinh đẹp thấy Đoàn đại ca tuấn mỹ liền quấn lấy huynh ấy mời rượu, ai gu, nhớ đến hai nàng ấy thỏ thẻ oanh vàng đã thấy hấp dẫn muốn chết. Ai ngờ Đoàn đại ca cứ ngồi như tượng gỗ, suốt buổi đều không hề động đến một sợi tóc của các nàng.”



(Hoa tửu: tiệc rượu có kỹ nữ hầu hạ)



Liễu Dật liếc qua cái bóng của Đoàn Lăng phản chiếu trên màn xe, hạ giọng thì thầm: “Về sau ta hoài nghi, Đoàn đại ca chính là đang luyện Đồng Tử Công, nên mới không thể gần nữ sắc.”



(童子功: công pháp trai zin:v)



Lục Tu Văn đang uống nước, vì một câu này mà trực tiếp sặc luôn.
Đoàn Lăng do dự hồi lâu mới nói: “Kỳ nghệ của ngươi không tồi.”



“Là nhờ Ngụy tiền bối thủ hạ lưu tình.” Lục Tu Văn đáp, “Từ khi ta không còn có thể luyện võ, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách, chơi cờ, cũng không có việc gì làm.”



Đoàn Lăng nghe y nhắc tới, mới nhận ra chính mình hoàn toàn chẳng biết chuyện gì về y cả. Lục Tu Văn bị phế đi võ công, còn tự nguyện cho giáo chủ thí nghiệm thuốc, mười năm nay y sống như thế nào? Chẳng lẽ ngày ngày đều loanh quanh trong gian mật thất nhỏ hẹp ấy?



“Ngươi bị nhốt trong ma giáo nhiều năm, có lẽ khó có được cơ hội xuất môn, đợi đến khi ngươi khỏi bệnh, ngược lại có thể chu du khắp nơi, thưởng lãm phong cảnh sông nước.”



“Đoàn thiếu hiệp sẽ cùng đi với ta chứ?”



Đoàn Lăng hơi giật mình, đáp: “Ta… Nếu rảnh rỗi thì…”



Lục Tu Văn liền mỉm cười: “Kính nhờ cát ngôn của Đoàn thiếu hiệp, chỉ mong có thể như nguyện.”



Ngữ khí người kia nhàn nhạt, xa cách mà hữu lễ.



Đoàn Lăng bỗng cảm thấy trong ***g ngực khó chịu, tự dưng chỉ mong y cứ hồ ngôn loạn ngữ như ngày thường.



Liễu Dật thấy hai người cuối cùng cũng nói chuyện với nhau, lòng như trút bỏ được gánh nặng, ngáp một cái: “Được rồi được rồi, ngày mai không phải còn muốn đánh cờ tiếp sao? Chúng ta mau mau ngủ đi.”



“Ừm,” Đoàn Lăng gật đầu, nói với Lục Tu Văn, “Ngươi hôm nay đã tốn rất nhiều sức lực, đúng là nên sớm đi nghỉ ngơi.”



Lục Tu Văn cười cười, không nói thêm gì.



Xe ngựa tuy rộng rãi, nhưng cũng không chứa đủ ba đại nam nhân. Cuối cùng Đoàn Lăng ôm kiếm ngồi gần cửa xe, coi như là gác đêm.



Liễu Dật không có tâm sự gì, đảo mắt một cái đã ngủ say. Đoàn Lăng hơi trằn trọc, tự cảm thấy không chắc chắn lắm. Hắn và Lục Tu Văn thực sự đã làm lành sao? Hay là… lại càng cách xa?



Đoàn Lăng không rõ mình lúc nào đã chìm vào giấc ngủ, thẳng đến nửa đêm, chóp mũi bỗng dưng ngửi thấy một luồng hương khí nồng đậm. Hương thơm này giống như mùi hoa, nhưng so với hoa lại càng mê người, khiến người ta nhịn không được muốn hít vào một hơi thật sâu.



Hắn hít sâu một hơi, lập tức phát hiện có điểm không đúng, vội vàng nín thở, xoay người nhảy xuống xe ngựa. Không ngờ khi hắn đáp xuống, hai chân trở nên mềm nhũn, “Phịch” một tiếng ngã xuống mặt đất.



Đoàn Lăng cả kinh, đây không phải chuyện đùa.



Với trình độ võ công của hắn, sao có thể ngã sấp xuống từ một cỗ xe ngựa? Thử vận công, hắn nhưng phát hiện đan điền trống rỗng, một điểm nội kình cũng không còn.



Hai người kia nghe thấy động tĩnh cũng tỉnh dậy. Liễu Dật còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, lầm bầm ngái ngủ: “Đoàn đại ca, giữa đêm hôm khuya khoắt ngươi luyện công phu gì vậy? Hử, kỳ thật, trong xe ngựa sao lại thơm như vậy?”



Lục Tu Văn nhíu mày, lập tức cảnh báo: “Tiểu Liễu, hương thơm này có chút cổ quái, mau nín thở!”



Đoàn Lăng tay mềm chân nhuyễn, dựa vào càng xe đứng lên, cùng Lục Tu Văn liếc nhau, đồng thanh thốt ra: “Truy Hồn Hương!”



Đây là độc dược đặc biệt chỉ Thiên Tuyệt giáo mới có, Đoàn Lăng cũng từng nghe phong thanh: “Truy Hồn Hương còn cần một loại thuốc dẫn, chúng ta thế nào lại trúng độc?”



“Có thể là vào lúc tìm khách *** nghỉ trọ hôm qua.”



“Nói như vậy, đây nhất định là người của ma giáo quay lại trả thù.”



“Ma giáo?” Liễu Dật lúc này cũng hiểu ra, “Chẳng lẽ là tên Tả hộ pháp kia?”



“Không phải,” Lục Tu Văn bình tĩnh nói, “Nếu Tả hộ pháp trực tiếp ra tay, đã không cần dùng tới Truy Hồn Hương.”



“Truy Hồn Hương hương vị đặc dị, có thể khiến nội lực hoàn toàn tiêu thất, sau ba canh giờ mới có thể khôi phục lại. Cho dù thủ phạm không phải là Tả hộ pháp, nói vậy vẫn khó đối phó.”



Đoàn Lăng vừa nói vừa chậm rãi rút kiếm.



Thanh kiếm này hắn ngày ngày đều đeo bên người, giờ này nắm trong tay, bỗng nặng tựa ngàn cân.



Màn đêm dày đặc.



Trong bóng tối đen kịt, dần dần vang lên tiếng bước chân.