Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
Chương 28 :
Ngày đăng: 13:09 19/04/20
Buổi tối hai người cùng đi xem phim.
Đương nhiên là không mua vé máy bay đến thành phố khác, Tần Vũ Phi chỉ là nói một chút mà thôi, Cố Anh Kiệt cũng sẽ không điên cùng cô. Đi dạo phố về rất mệt, chỉ khi thần kinh mới cùng cô đi tìm rạp chiếu phim. Thế nhưng Tần Vũ Phi vẫn cứ muốn xem phim, vì vậy lúc quay về khách sạn cất chiến lợi phẩm sau khi mua sắm, nghỉ ngơi chưa đến một giờ, cô lại kéo Cố Anh Kiệt ra ngoài.
Thật ra không có bộ phim nào đặc biệt muốn xem, Tần Vũ Phi tùy ý chọn xong, Cố Anh Kiệt mua vé trở về cười nhạo cô: “Yêu đương cũng không phải chiến tranh, em vội cái gì? Cũng không thể một lúc đều làm được hết những chuyện người yêu nhau phải làm. Thời gian không gấp, em cũng đừng không màng sống chết như vậy, kiệt sức bị bệnh mọi người hỏi tại sao, em trả lời yêu quá mệt nên bệnh, thì rất mất mặt.”
Xung quanh nhiều người qua lại, có người nghe được mấy câu này quay đầu nhìn bọn họ cười. Bệnh sĩ diện của Tần Vũ Phi phát tác, giả vờ thân thiết ôm lấy cánh tay Cố Anh Kiệt, len lén véo anh. Cố Anh Kiệt vừa cười vừa đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh: “Ai da, em không thể bạo lực như vậy.”
Ai cần anh quản! Tần Vũ Phi lại len lén véo một chút.
Lúc vào phòng chiếu, phim nói về cái gì Tần Vũ Phi một chút cũng không quan tâm, tất cả thời gian đều ngồi thất thần. Cố Anh Kiệt nói cô quá sốt ruột, anh nói thời gian của bọn họ không gấp, không cần một lúc đều phải làm xong tất cả chuyện yêu đương. Sao cô lại phải sốt ruột?
Cô phát ngốc, sau một lúc cảm thấy tay bị nắm, quay đầu nhìn, Cố Anh Kiệt đang chăm chú xem phim, vô cùng nhập tâm. Ừm, loại phim chủ nghĩa anh hùng đánh đánh giết giết, cảnh tượng kích động thế này là loại bọn đàn ông thích xem. Cô khẽ giật giật ngón tay, anh vô thức nắm chặt lại. Cô lại động một chút, anh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô một cái: “Đừng nghịch.”
Sau đó anh kéo tay cô đặt lên bụng mình, tiếp tục nghiêm túc xem phim.
Tần Vũ Phi nhíu nhíu mày. Này, đó là tay cô, không phải đồ chơi.
Nhưng Cố Anh Kiệt cũng không quay đầu lại nhìn, không có chút phản ứng nào với vẻ mặt của cô. Tần Vũ Phi nhìn một bên sườn mặt anh, không thể phủ nhận, anh rất dễ nhìn, dù sao cô cũng thấy anh vô cùng đẹp trai. Mũi cao, lông mày nhu hòa, mắt không quá to, thế nhưng đường nét đẹp, lại rất có thần. Vóc dáng đủ cao, vai cũng rất rộng.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, chậm rãi nhấc đầu kề sang, gối lên bờ vai anh. Gối đầu trên vai anh rất thoải mái.
Cố Anh Kiệt quay đầu, hôn nhẹ lên trán cô một cái, lại quay sang tiếp tục xem phim.
Tần Vũ Phi tức giận, tên này là thật sự đến xem phim à? Cô buồn chán nhìn màn hình chằm chằm, qua một lúc, có ly Coca đưa tới bên miệng, cô mở miệng ngậm ống hút hút một ngụm, Cố Anh Kiệt cầm về, cũng hút một ngụm, sau đó đặt cái ly ở một bên, anh lại xem phim, còn cô nhìn sang ly Coca kia.
Đừng vội vàng làm hết những chuyện tình nhân muốn làm, nếu như vậy hình như rất nhanh sẽ không có chuyện gì làm nữa.
Cô lại liếc anh một cái. Có đúng không? Cố Anh Kiệt không nhìn cô, đương nhiên không biết trong lòng cô có câu hỏi.
Xem phim xong, bọn họ nắm tay đi dạo một lúc, đi ngang qua siêu thị, Tần Vũ Phi muốn vào mua một ít đồ ăn vặt. Cầm thật nhiều khoai chiên lát, thịt bò khô, mực khô, lại cầm thêm một lọ tương cà, Cố Anh Kiệt hoàn toàn không thể nói gì hơn, ăn khoai chiên lát thì chấm tương cà cái gì!
Lúc đến chỗ thu ngân chờ tính tiền, Cố Anh Kiệt nhìn sang quầy hàng, cầm một hộp bao cao su ném vào giỏ đồ, Tần Vũ Phi thấy, không nói gì. Đến lượt bọn họ, Cố Anh Kiệt lấy từng thứ ra để tính, Tần Vũ Phi thừa dịp anh không chú ý lặng lẽ đem hộp bao cao su ném vào cái giỏ cho khách hàng để đồ không muốn mua bên cạnh cô thu ngân, sau đó giả vờ ngây thơ đi ra ngoài, thấy Cố Anh Kiệt mặt không thay đổi lấy hộp bao cao su từ cái giỏ kia ra, đưa cho thu ngân.
Tần Vũ Phi đỏ bừng mặt, quay đầu đi ra. Phía sau tên kia có phải có thêm một con mắt rồi không?
Qua một lúc, Cố Anh Kiệt mang theo túi đồ đuổi kịp, nhưng không đề cập tới động tác nhỏ lúc nãy của cô, cô đương nhiên cũng làm như cái gì cũng không biết. Hai người lại đi bộ một lúc, Tần Vũ Phi kéo Cố Anh Kiệt ngồi xuống băng ghế đá xem xe cộ qua lại, đến tối khuya mới về khách sạn.
“Không!”
Người này càng lớn tiếng hơn người kia.
Cố Anh Kiệt chuẩn bị xong xuôi, vội vàng lên giường, không hề nói lời vô ích, cũng không bắt cô im miệng, anh thích nghe tiếng của cô.
Lúc vừa nhiệt tình vừa kịch liệt vận động, Tần Vũ Phi hai má đỏ hồng, vừa thở dốc vừa nói: “Cố Anh Kiệt, cho dù quan hệ của chúng ta thấp kém, em vẫn còn ưu điểm thứ tư, không sợ.”
Cố Anh Kiệt đang toàn tâm chuyên chú thiếu chút nữa…
Có, “người”, đang, sợ, sao?
Hơn nữa không có cô gái nào da mặt dày khen chính mình “tốt” như vậy.
Quan trọng nhất là, khen chuyện hoàn toàn không đúng thật tốt sao? Sức chiến đấu chỉ như vậy, cô còn không biết xấu hổ nói!
Lúc này gây phiền phức, thật sự là, thật sự là tức chết người! Cố Anh Kiệt cúi người cắn cô. Anh phải dùng kết quả vận động làm cô nhận rõ sự thật.
Thật tức chết người, cô gái này. Thế nhưng cô càng làm người giận, anh lại càng yêu cô. Làm sao lại có một cô gái như vậy, hung dữ rất đáng yêu, già mồm cãi láo rất đáng yêu, quật cường cậy mạnh cũng rất đáng yêu.
Nói chung làm anh vô cùng yêu.
Hôm nay bọn họ không đi đâu cả, ở khách sạn trải qua một ngày một đêm cuối cùng
Chuyến bay buổi tối, quay về thành phố A.
Trở lại cuộc sống thực tại.
Vở kịch nhỏ:
Ôi.
Hừ.
Ôi.