Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
Chương 29 :
Ngày đăng: 13:09 19/04/20
Sau khi xuống sân bay, về đến nhà đã rất muộn, Tần Vũ Phi lại mất ngủ.
Trước khi ngủ Cố Anh Kiệt gọi điện chúc cô ngủ ngon, tuy anh và cô mới chỉ xa nhau mấy giờ, nhưng Tần Vũ Phi cảm thấy đã thật lâu. Lúc ngủ, loại ảo giác về thời gian này cũng làm cô bối rối, bởi vì nó làm cô nghĩ rằng bản thân không quen ngủ một mình.
Thế nhưng rõ ràng Cố Anh Kiệt mới chỉ ôm cô ngủ một đêm, một đêm mà thôi. Cô chắc chắn đã bị anh hạ bùa gì rồi, bị một gã đào hoa hạ mê hồn dược.
Tần Vũ Phi thở dài, trở mình ngủ không được, cảm thấy hơi không vui. Một chuyến bay, hai thành phố, lại giống như hai thế giới. Trong thế giới kia, mặt khác đơn giản của cô có thể tung tăng, muốn yêu liền yêu, muốn mắng liền mắng, muốn làm nũng liền làm nũng. Nhưng về đến nhà rồi, mặt khác đó đã không thấy tăm hơi, trở thành bộ dạng cô bây giờ – chịu qua thương tổn, trải qua nhiều chuyện, so đo từng tí một với hiện thực.
Cô cảm thấy không có hứng thú ra ngoài, không muốn đi làm, nhưng cũng không muốn cứ ngồi ngốc ở đây, cô muốn đi nghỉ phép cùng Cố Anh Kiệt. Thế nhưng ngày nghỉ có dài bao nhiêu, cuối cùng cũng phải trở về. Tần Vũ Phi lại thở dài.
Cô bỗng nhận ra, mình đã quên hỏi Cố Anh Kiệt chuyện bạn gái diễn viên kia của anh. Cũng quên hỏi chuyện cô nữ sinh thổ lộ với anh. Anh nói không quen cô nữ sinh đó, còn cô diễn viên kia anh cũng không chính miệng thừa nhận đó là bạn gái anh.
Tần Vũ Phi lật người, càng nghĩ càng buồn bực. Lý trí nói cho cô, hẳn là nên tin tưởng Cố Anh Kiệt, anh biết tính tình cô, nếu vẫn còn có quan hệ thân mật hay dính líu gì với các cô gái khác, vậy anh không nên đến trêu chọc cô mới đúng. Nhưng tình cảm không được bảo đảm, dù sao anh cũng không tự mình làm rõ, mà cô làm sao lại quên hỏi được nhỉ?
Những chuyện nên và không nên làm ở hiện tại, cô và Cố Anh Kiệt đều đã làm cả rồi, bây giờ hỏi lại anh chuyện này, sẽ rất mất mặt. Tần Vũ Phi cầm di động lên nhìn một chút, đã hai giờ sáng, không gọi cho cây củ cải hoa tâm kia một cuộc thì trong lòng rất khó chịu, vì vậy cô quyết định gọi.
Chuông kêu thật lâu sau Cố Anh Kiệt mới nhận điện, thanh âm mơ mơ màng màng giống như vừa bị đánh thức: “Bảo bối, sao vậy?” Lời nói như bị kìm lại trong miệng, nghe qua hết sức trầm cảm.
“Không có gì, em chỉ muốn xem anh có đang ngủ hay không thôi.” Tần Vũ Phi nói, hiện tại tâm tình không hiểu sao đã trở nên tốt hơn.
“Ừ.” Cố Anh Kiệt hình như tỉnh táo hơn một chút. “Ngủ được một nửa. Sau đó bị tiểu quỷ đáng ghét nào đó gọi điện quấy rối.”
Tần Vũ Phi khanh khách cười rộ lên, tâm tình lại tốt hơn một ít.
“Tiểu quỷ đáng ghét có mong muốn gì?” Cố Anh Kiệt hỏi.
Tần Vũ Phi suy nghĩ nửa ngày, thật sự nghĩ không ra vấn đề gì để nói, vì vậy nói bừa: “Cố Anh Kiệt, em hỏi anh này…”
“Ừ.”
“Em là thịt trong tim của anh đúng không?”
“Hả?” Cố Anh Kiệt day day thái dương, hỏi ngược lại cô: “Em muốn nghe câu trả lời buồn nôn bao nhiêu?”
“Hừ, em là người nông cạn thế sao?” Tần Vũ Phi hung dữ, “Nói thật cho em.”
“Ừm.” Cố Anh Kiệt không phản bác cô, cũng không biết ai mỗi ngày đều đem những lời nông cạn “Bạch, phú, mỹ” (1) này đặt bên miệng, anh đáp: “Không phải. Thịt trong tim là một tiểu quỷ, em rõ ràng là chứng đau nửa đầu của anh, bây giờ đang tái phát.”
Tần Vũ Phi cười ha ha.
(1) Chú thích: Bạch phú mỹ (白富美): người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt. Ở đây ý nói Cố Anh Kiệt đang khen ngợi Tần Vũ Phi mà chính bản thân mình cũng không để ý.
Cố Anh Kiệt bất đắc dĩ hỏi: “Hiện tại tâm tình tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi.”
“Buồn ngủ chưa?”
“Ừm.”
“Vậy ngủ ngon.” Cố Anh Kiệt nhìn thoáng qua đồng hồ, đã trễ thế này, cô thật đáng đánh đòn.
Tần Vũ Phi nằm trên giường khẽ trở mình, luyến tiếc nắm điện thoại, cô cũng biết nên cúp máy, cuối cùng qua một lúc lâu, nói: “Cố Anh Kiệt, anh chính là một tên lăng nhăng, thừa nhận đi.”
“Ừ, mai chúng ta cùng nhau ăn tối, có thời gian lại thảo luận vấn đề này.”
“Đã muộn thế này, đừng đi ra ngoài. Nhà anh có gì ăn không, bánh mì cũng được.”
“Không có bánh mì.” Cố Anh Kiệt ra xem tủ lạnh và quầy bếp, trở về nói với cô: “Mì trứng được không?”
“Được.” Cô ngồi trên giường, ôm chăn của anh gật đầu. Tim Cố Anh Kiệt tan chảy, làm sao lại có thể thích cô như vậy, anh đi qua hôn cô, “Em chờ một chút, anh đi làm, rất nhanh là có rồi.”
Cố Anh Kiệt đi vào phòng bếp, vừa lấy mì bỏ vào nồi đã thấy Tần Vũ Phi đi ra, cô mặc áo sơ mi của anh, để lộ cặp đùi trắng nõn. Cố Anh Kiệt thấy thế toàn thân lửa nóng bốc lên, anh nghĩ phải nên khắc chế một chút, nếu không lại làm cô sợ bỏ chạy mất.
Thế nhưng cô không hề biết khổ tâm của anh, đã mặc như vậy, còn ôm thắt lưng anh, hỏi: “Cố Anh Kiệt, anh có thích em không?”.
Cô gái này là yêu tinh biến thành phải không?.
“Rất thích.” Anh thành thật đáp.
“Thích bao nhiêu?”
Thích đến mức lại muốn kéo em lên giường. Cố Anh Kiệt nhếch miệng: “Thích đến mức muốn bỏ mười quả trứng vào bát mì cho em.”
“…”
Được rồi, Cố Anh Kiệt thừa nhận, lời yêu thương này thật sự không hay lắm. Anh không thể làm gì khác ngoài việc tìm đường thoát, tiếp tục nói: “Ăn mười quả trứng thật ra không tốt, anh cho em hai quả là được rồi.”
Sau đó cô nở nụ cười.
Vở kịch nhỏ:
Bổn tác giả: A Kiệt, để tôi nói cho cậu vở kịch nhỏ hôm qua là gì nhé.
Cố Anh Kiệt: Hoàn toàn không có hứng thú để nghe. Bà làm vợ tôi khổ sở, tôi không muốn phối hợp với bà.
Bổn tác giả: Aizz, cậu làm sao lại như vậy?
Cố Anh Kiệt: Hừ.
Bổn tác giả: Aizz, làm tác giả thật khó.
Cố Anh Kiệt: …Chờ một chút, tình huống vừa rồi là gì?
Bổn tác giả: Là vở kịch nhỏ.
Cố Anh Kiệt: …
Bổn tác giả: Cảm thấy không đúng? Tôi còn rất nhiều phiên bản khác. Ví dụ như cậu nói “ôi vợ hung dữ quá”. Vợ cậu “hừ”. Sau đó cậu lại nói “anh sai rồi, vợ càng hung dữ anh càng thích.” Còn có…
Cố Anh Kiệt: Dừng, dừng.
Bổn tác giả: Làm gì?
Cố Anh Kiệt: Haizz, tôi lại tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Bổn tác giả: Này!
Cố Anh Kiệt: Ôi, có đánh chết bà tôi cũng không hài lòng.