Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
Chương 30 :
Ngày đăng: 13:09 19/04/20
Cố Anh Kiệt phải thừa nhận, mỗi lần Tần Vũ Phi hài lòng cười ngọt ngào thật sự có thể xuyên vào tim anh. Thật hận không thể bỏ mười quả trứng vào mì cho cô.
“Em cười cái gì?” Anh hỏi cô.
Cô ôm thắt lưng anh, ngực anh rất ấm áp. Đang cầm đũa không thể ôm cô, vì vậy anh dùng chóp mũi cọ cọ, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
“Không có thành ý.” Cô cố ý đâm chọc anh, “Sao không nói cho em mười viên kim cương đi!”
“Anh sợ em mua lại hai mươi viên nện vào mặt anh, sau đó kêu to để kế toán của em hẹn kế toán của anh đi chọn.”
Cô ha ha cười lớn, đây quả thực là chuyện mà một “Bạch, phú, mỹ” nông cạn như cô sẽ làm. Đương nhiên chỉ là nói ngoài miệng, kế toán của cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian để đi chọn” “Được rồi, trứng thì trứng.” Thật ra cô nghĩ bỏ mười quả trứng vào mì còn làm cô hài lòng hơn so với việc tặng mười viên kim cương. Người này quả nhiên là một tên đào hoa, tình trường lão luyện, lừa gạt không biết bao nhiêu con gái nhà lành rồi.
Cố Anh Kiệt vừa ôm cô vừa trộn mì rồi đập trứng vào. Trong lòng ôm một người hoạt động bất tiện, nhưng hai người đều không ngại.
“Không có hành lá.” Anh nói.
“Không sao.” Cô nói.
Một lát sau lại nói. “Em đói quá.”
“Lập tức có ngay mà.”
“Không phải. Em muốn nói không phải tiêu chuẩn ăn uống của em thấp, do bây giờ đói quá, cho nên không tính toán với anh.”
“Vâng.” Anh hừ nhẹ, “Tạ ơn đại vương.”
Cô cười ha ha, anh nhịn không được hôn lên thái dương cô, hỏi: “Đêm nay ở lại được không?”
Cô ngẩn người, sau đó cười: “Được.” Hơi ngượng ngùng, cô vui vẻ chạy ra phòng khách, mở ví: “Em gọi cho mẹ, anh phải nấu mì thật ngon, em đói quá.”
Cố Anh Kiệt giật mình, còn tưởng cô sẽ nhăn nhó ra vẻ, hoặc là nói “Chúng ta nên từ từ thôi”, kết quả lại sảng khoái đồng ý. Anh mừng rỡ, vô cùng vui vẻ, cho thêm một ít dầu mè vào mì.
Tần Vũ Phi thật sự đói bụng, không hề quan tâm hương vị của món mì này, một hơi ăn hết sạch. Cố Anh Kiệt nhìn cô ăn ngon như vậy, thiếu chút nữa cho rằng chính mình là một đầu bếp vĩ đại, lại cảm thấy may mắn bản thân còn biết nấu ăn. Chỉ một tô mì trứng mà thôi, lại làm anh rất có cảm giác thành tựu.
Sau khi ăn xong hai người cùng ngồi ở sô pha xem ti vi, ti vi có gì bọn họ cũng không quan tâm, chỉ nói chuyện linh tinh một lúc, sờ qua sờ lại, rồi cảm thấy nóng lên, cùng đi tắm uyên ương. Trong lúc tắm không tránh khỏi sờ mó một phen. Tần Vũ Phi không phàn nàn Cố Anh Kiệt cầu hoan, toàn bộ theo tư thế anh thích, hai người từ phòng tắm lăn đến trên giường, thỏa mãn triệt để.
Xong việc, Cố Anh Kiệt cắn cắn vành tai cô: “Chúng ta phải tiết chế một chút.”
Tần Vũ Phi cười lớn: “Không liên quan đến em, em rõ ràng là một “Bạch, phú, mỹ” ngượng ngùng và rụt rè.”
Cố Anh Kiệt đánh đánh mông cô, nói như vậy cô cũng không biết xấu hổ à? Rụt rè, anh hoàn toàn không nhìn thấy loại phẩm chất này trên người cô.
Tần Vũ Phi nhướn mày nhìn anh: “Lẽ nào anh thật sự thích kiểu như vậy? Em cũng có thể phối hợp với anh mà, lần sau anh lại gần một chút, em liền nói đừng tới mà, không được mà.”
Hai chữ “mà”, “được” cô ngâm vừa dài vừa mềm như nước, quả thực có thể làm lòng người yếu đuối. Cố Anh Kiệt trừng cô, cảm thấy trên người lại nóng lên. Cô còn không sợ chết tiếp tục mềm giọng trêu chọc anh: “Được không? Như thế được không? Sau đó em cứ nói như vậy, anh thích không?” Vừa nói vừa xoa nhẹ lồng ngực anh.
Cố Anh Kiệt do dự đấu tranh, không muốn ép buộc cô, anh từ trước đến giờ không phải là người phóng túng, nhưng người phụ nữ này rất đáng giận, nghĩ không giáo huấn cô không được. “Quên đi, quên đi.” Anh nói: “Dù sao cũng không phải em chết hay anh mất mạng.”, rồi xoay người đè cô xuống giường.
Tần Vũ Phi thét chói tai cười to, cố sức đẩy anh: “Không được, không được.”
Cả đường đi đều bị Cố Anh Kiệt giáo huấn, Tần Vũ Phi lại không hề tức giận. Lúc tới nơi, Cố Anh Kiệt mở túi cô kiểm tra, “Em không mang áo ngủ à?”
“Mang làm gì?”
“Em nghỉ ngơi, ăn mặc thế này làm sao thoải mái.”
Tần Vũ Phi chớp mắt mấy cái, cô không nghĩ tới.
“Ngốc.” Cố Anh Kiệt nhịn không được lại mắng, sau đó đến tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi cho cô làm áo ngủ, rồi nằm xuống giường.
Tần Vũ Phi vừa thay đồ vừa nói: “Ngộ nhỡ bẩn giường của anh cũng không thể trách em đâu.”
Anh lại trừng cô.
Cô đang lo lắng, anh không trách cô. Cô cũng hiểu chuyện này rất xấu hổ. “Nếu không anh… cho em thêm một cái áo sơ mi nữa, em lót ở phía dưới, bẩn thì vứt là được, khỏi bị bẩn giường.”
Anh không nói hai lời, lại lấy thêm một cái áo nữa cho cô lót.
Tần Vũ Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, điềm tĩnh lại nằm xuống. Cố Anh Kiệt đắp chăn cho cô, đem túi chườm nóng của cô đi nạp điện, kéo rèm cửa, mở đèn ngủ, lại rót một ly nước ấm cho cô uống. Lúc anh ra ngoài cất ly, cô tháo tóc ra, thế này thoải mái hơn. Cô sao lại cảm thấy giường của Cố Anh Kiệt thoải mái hơn giường cô, bụng cũng không đau như vậy nữa.
Suy nghĩ tình huống này một chút, cảm thấy rất buồn cười. Cô hẹn hò anh, chính là từ giường cô chuyển sang giường Cố Anh Kiệt nuôi dì cả đến. Cô nhịn không được cười ra tiếng. Cố Anh Kiệt đi vào, liền thấy đại tiểu thư đang cười không dừng được.
“Sao vậy? Buồn cười chỗ nào?” Anh đi tới, nằm xuống giường, ôm cả chăn và cô. Rốt cuộc cũng gặp nhau rồi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Em đang suy nghĩ, Cố Anh Kiệt, anh cũng rất liều.” Giống cô vậy.
Vở kịch nhỏ:
Bổn tác giả: A Kiệt, trong chương này cậu thật uy phong, lại dám dạy dỗ lão bà của mình.
Cố Anh Kiệt: Cho nên bà phải nói cho các độc giả sự thật, M chỉ là truyền miệng, không liên quan gì đến tôi.
Bổn tác giả: Cậu còn chưa hiểu à? Sự thật ra sao không quan trọng, mọi người chỉ tin tưởng những chuyện chính mình tin tưởng. Cho nên mọi người tin tưởng cậu là M, thì cậu chính là M!
Cố Anh Kiệt: Nói bừa thì nói bừa đi, nắm một đấm là có ý gì?
Bổn tác giả: Chính là để nâng cao tỉ lệ xem, nghĩa là cậu phải làm M chiến đấu thật tốt.
Cố Anh Kiệt: Chỉ bằng số liệu đó của nà, còn không biết xấu hổ nói mấy chữ “nâng cao tỉ lệ xem”.
Bổn tác giả: … (một đao giữa ngực ngã xuống.)
Cố Anh Kiệt: Hừ!
Bổn tác giả: Số liệu không tốt, nhất định là do nam chính (đứng lên tìm lý do)
Cố Anh Kiệt:…