Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 36 :

Ngày đăng: 13:09 19/04/20


Cố Anh Huy nhìn em trai, lại nhìn Tần Vũ Phi, “Xin chào.” Anh nhẹ nhàng chào hỏi, dáng vẻ bình thường giống như chưa từng nhìn thấy chuyện vừa rồi. Anh để ý thấy đôi mắt Tần Vũ Phi vẫn nhìn chằm chằm vào ngón chân Cố Anh Kiệt, có phải chuyện vừa nãy còn chưa xong không?



Cố Anh Huy suy nghĩ, nói: “Anh đi tìm bác sĩ hỏi tình trạng của em một chút đã.” Sau đó rất biết điều tránh đi.



Quản gia đi vào, để cặp lồng xuống, cũng nói: “Tam thiếu, Tần tiểu thư, tôi đi tìm y tá hỏi liều thuốc hôm nay đủ chưa.” Nói xong cũng đi.



Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, Cố Anh Kiệt vô tội cười hì hì. Tần Vũ Phi cũng không thèm quan tâm, chỉ đi tới ôm chân dốc lòng nhanh chóng cắt nốt hai ngón còn lại. Được rồi, đã giải quyết xong, công việc hoàn thành. Cô dọn dẹp một chút, rửa sạch tay sau đó cầm túi xách chuẩn bị rút lui. “Em đi đây.”



Cố Anh Kiệt nắm chặt tay cô: “Thấy cũng thấy rồi, ngồi lại một chút đi.”



“Không được.” Mặt Tần Vũ Phi vẫn đang đỏ, lúc nãy thật sự là quá xấu hổ, cô lớn như vậy lại chưa bao giờ mất mặt kinh khủng thế. Hành động cắt móng chân không lịch sự lại phối hợp với lời nói dối, cô thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống.



“Vậy buổi tối đến đây một chút, ăn xong cơm tối rồi về được không?”



“Không được.”



“Ngày mai lại qua?”



“Không được.”



“Tần Vũ Phi!” Cố tam thiếu mặt mày hung dữ nhìn cô.



“Khi nào anh xuất viện?”



“Sẽ nhanh thôi, nằm viện rất khó chịu.” Anh bày bộ mặt thảm thương ra, nỗ lực hòa tan trái tim băng giá của nữ vương.



Tần Vũ Phi cười cười, cúi người hôn lên mắt anh, sau đó nói “Tạm biệt”, rồi nhanh chóng chạy đi.



Cố Anh Kiệt lúc này không thể bắt cô lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn thân ảnh cô xa dần. Ngồi một lúc cũng không thấy anh trai và quản gia về, vì vậy bất đắc dĩ gọi điện thoại giục: “Mọi người có thể trở về rồi.”



Không đến nửa phút, Cố Anh Huy và quản gia đã quay lại. Quản gia không nói lời nào múc canh cho Cố Anh Kiệt, Cố Anh Huy liền hỏi: “Cô ấy đi rồi à?”



“Đúng vậy.” Cố Anh Kiệt biết anh trai mình thật sự muốn nghe nhiều thông tin hơn, nhưng anh không muốn nói nhiều lời.



Anh không nói, Cố Anh Huy liền hỏi: “Bắt đầu từ khi nào thế? Giữ kín rất tốt đấy.”



Cố Anh Kiệt cười cười, không nói lời nào, trong lòng vẫn đang ngọt ngào. Tuy Tần Vũ Phi nói bản thân không tốt thế này thế nọ, không hề có lòng tin vào mối quan hệ của bọn họ ra sao, oán giận anh cái này cái kia, nhưng cô nghe thấy anh ho vài tiếng liền lo lắng, chủ động rót nước cho anh, quan tâm sức khỏe của anh, còn cắt móng cho anh nữa. Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng vui vẻ, bỗng nghĩ cắt móng là một chuyện rất ngọt ngào. Anh liền quyết tâm sau này việc cắt móng sẽ giao cho Tần Vũ Phi.




Doãn Đình: Vâng, tôi sẽ thật cố gắng.



Tác giả: Tiểu Đình à! Khí thế của cô không tệ đó!



Doãn Đình: Cám ơn tác giả quá khen!



Tác giả: Đến đại thần linh thiêng cũng thích cô.



Doãn Đình: Thật tốt quá!



Tác giả: Cho nên, nếu cho cô làm nữ chính, cô có vui không?



Doãn Đình: Vui, vui. Nói vậy tôi sẽ tìm được chồng à?



Tác giả: Đúng thế, có vui không?



Doãn Đình: Vui vui.



Tác giả: Nữ chính sẽ đi trên con đường tươi đẹp, cô vui không?



Doãn Đình: Vu… Chờ một chút…



Tác giả: Sao thế?



Doãn Đình: Con đường tươi đẹp của bà là ý gì vậy?



Tần Vũ Phi: Cậu nhìn mình đi rồi biết. Bà tác giả không có văn hóa này nói ôm chân thối cắt móng là con đường tươi đẹp. Cậu nói xem con đường tươi đẹp của bà ta là cái dạng gì?



Doãn Đình: …



Tác giả: Tần Vũ Phi, cô không gây chia rẽ thì sẽ chết à?



Tần Vũ Phi: sẽ không chết, chỉ là buồn chán thôi.



Tác giả:…