Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
Chương 37 :
Ngày đăng: 13:09 19/04/20
Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt xuất viện.
Mẹ Cố Anh Kiệt kiên trì muốn anh về sống ở nhà lớn, nói phải chăm sóc sức khỏe thật tốt cho anh, Cố Anh Kiệt không muốn. Bà Cố rất không vui, vẫn liên tục khuyên nhủ anh, nhìn Cố Anh Kiệt cố chấp không đồng ý, bà Cố mang sự tức giận của mình chuyển đến người con cả.
“Con cũng không nói với em một câu, tại sao không thể ở đây chứ, có rất nhiều phòng mà. Đi làm xa không tiện là cớ gì, sức khỏe không tốt mà còn muốn đi làm à?”
Anh cả Cố gia Cố Anh Huy thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn nói. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, A Kiệt có người chăm sóc rồi, mẹ gấp thế làm gì. Mà mẹ cũng đừng nóng nữa, nó lớn rồi, chỉ là sốt thôi, bây giờ khỏe lại rồi đúng không, chẳng lẽ còn bắt mẹ phải mỗi ngày trông chừng sao?”
“Ai chăm sóc?” Bà Cố phản ứng chậm hai nhịp, “A Kiệt con có bạn gái rồi sao?”
“Vâng.” Cố Anh Kiệt liếc anh trai, nhỏ giọng trả lời, hơi hơi ngượng ngùng, Tần Vũ Phi nói trong điện thoại với anh, hai ngày này cô không đến, bệnh viện nhiều người không tiện. Để bồi thường, sau khi anh xuất viện cô sẽ đến chỗ anh ở vài ngày.
Cố Anh Kiệt rất mong đợi chuyện này, cho nên làm xong kiểm tra lần hai, anh liền yêu cầu xuất viện. May là kết quả kiểm tra không tệ, anh hồi phục rất nhanh, cũng chắc chắn không có bệnh gì khác, cho nên bác sĩ chấp thuận yêu cầu xuất viện. Cuối cùng dựa theo yêu cầu của bà Cố, sau khi quản gia giúp anh hoàn thành thủ tục xuất viện liền đưa anh về nhà lớn Cố gia, cho nên mới có chuyện tranh cãi này.
“Những cô bạn gái của nó có người nào biết chăm sóc người khác đâu?” Bà Cố tiếp tục càu nhàu.
Cố Anh Huy cúi đầu ăn, không nói. Đại tiểu thư Tần gia thật sự không giống người biết cách chăm sóc, anh có lẽ không nên nói tiếp, để Cố Anh Kiệt tự mình giải quyết đi.
Cố Anh Kiệt quả nhiên không nhịn được, phản bác nói: “Quen bạn gái cũng không phải thuê người giúp việc đâu mẹ.”
“Cho nên con còn mong đợi bạn gái chăm sóc mình hay sao? Ở đây vài ngày đi, con nhìn mình xem, gầy đi bao nhiêu rồi?” Bà Cố rất kiên quyết. Cố Văn Quang từ đầu đến cuối không nói lời nào rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi, đừng tranh cãi với mẹ con nữa, ở đây vài ngày đi, phòng con đã được sửa sang lại rồi.”
Đến ba cũng nói rồi, Cố Anh Kiệt không phản bác ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, bà Cố nhẫn tâm tịch thu chìa khóa xe của Cố Anh Kiệt, nhà lớn Cố gia ở ngoại ô thành phố, taxi rất ít, buổi tối lại càng ít, không có xe của mình mà đi bộ thật sự rất khó khăn. Cố Anh Kiệt giận mà không dám nói gì, ăn cơm xong lại ăn trái cây, uống thuốc, sau đó về phòng gọi điện cho Tần Vũ Phi.
Chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng Tần Vũ Phi liền bắt máy, giọng nói rất phấn khởi: “Anh ở nhà ăn cơm xong chưa? Trở về chưa? Em tới rồi, còn mua rất nhiều đồ nữa.” Trên thực tế cô chỉ xách một cái va li, gạt mẹ nói muốn ở chơi chỗ bạn bè vài ngày.
“Em đang làm gì thế? Ăn à? Muộn như vậy mới ăn sao?” Cố Anh Kiệt quan tâm chuyện này hơn, cô chạy đến chỗ anh rồi mới đói sao?
“Không kịp ăn cơm chiều, mua đồ xong là đến bây giờ luôn. Nhưng em có mua rất nhiều đồ ăn, còn có gà rán nữa.” Tâm trạng Tần Vũ Phi rất tốt.
“Đừng ăn quá nhiều sốt cà chua.” Anh dặn.
“Anh trở về nhanh đi mà.” Cô giở chiêu làm nũng, thanh âm vừa mềm vừa ngọt, âm cuối còn ngâm thật dài.
Cố Anh Kiệt lập tức căng thẳng, thế này làm sao nhịn được, nhất định phải trở về! Romeo còn có thể trèo tường, anh dĩ nhiên sẽ không thua anh ta.
Cố Anh Kiệt xuống lầu dạo qua một vòng, bà Cố đang xem ti vi trong phòng khách, quản gia đang rót trà, anh đang ở lầu hai, Cố Anh Huy và Cố Văn Quang đang nói chuyện ở thư phòng, Cố Anh Kiệt vội vàng đi tới. Cha con ba người trò chuyện công việc, Cố Anh Kiệt không hề tập trung, một lát sau Cố Văn Quang đuổi anh: “Sức khỏe không tốt thì đi nghỉ sớm một chút đi.”
“Cố Anh Kiệt.” Cô xoay người, nhìn anh.
“Sao?”
Cô mở miệng, muốn hỏi anh nếu như bọn họ không cẩn thận có em bé thì sao? Thật ra cô không muốn có em bé, cô rất sợ, chỉ là cô muốn thăm dò anh một chút. Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Thăm dò để làm gì, nếu anh nói “Vậy thì sinh đi”, cô không thể trả lời lại “Được”, bởi vì bây giờ cô không hề muốn. Còn nếu anh nói “Không được”, cô càng không thể chịu nổi, đau đớn lúc trước quá sâu, đau đến mức kéo dài đến bây giờ. Cô nổi điên muốn thử anh làm gì, cô hoàn toàn không dám nghe đáp án của anh, vậy nên cô cần gì phải tự mình chuốc đau khổ.
“Làm sao vậy?” Anh vỗ vỗ lưng cô rồi nhắm hai mắt lại, có chút mệt nhọc.
“Không phải anh nói muốn đưa em đi gặp bác sĩ giúp em điều trị một chút sao?”
“Em đồng ý đi sao?” Anh mở mắt ra.
“Ừm. Nếu Tây y kiểm tra không ra vấn đề gì, vậy đi trung y điều trị một chút thử xem.” Thật ra chuyện cô muốn nói là chuyện này. Cô không thích đi gặp bác sĩ, nhưng vì anh, cô hy vọng có thể điều trị hết tâm bệnh của mình.
Thật ra cô hiểu rõ, cuối cùng người có lợi vẫn là bản thân. Chỉ là vì anh thúc giục mới khiến cô nhìn thẳng vào vấn đề này, cho dù là về sinh lý hay tâm lý. Cũng không nhớ rõ cô đã thấy câu nói này ở đâu: Có một người bạn đồng hành tốt, sẽ làm bạn trở nên tốt hơn.
Cô cảm thấy anh chính là người đó.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Ha ha ha, đến đây mà xem, có một độc giả để lại bình luận rất tuyệt vời đây này.
Cố Anh Kiệt: Đâu?
Tác giả: Không phải chuyện của cậu. Là cho Tiểu Đình.
Doãn Đình: Nói tôi xinh đẹp đáng yêu đúng không? Mau cho tôi xem.
Tác giả: Đến đây đến đây, nhìn xem. Một người có ID là “Xì dầu” viết như thế này: Chặng đường tươi đẹp của Tần Vũ Phi là cắt móng chân, vậy của tiểu Đình có thể là ngoáy tai cho Cửu tổng hay không?
Tần Vũ Phi:…
Doãn Đình:…
Tác giả: Ha ha ha ha… Này, khoan đã, biểu tình của hai cô là gì vậy? Tiểu Đình, cô phải bình tĩnh, không được học tính xấu của Vũ Phi, phong độ, chú ý phong độ. Lời này không phải của tôi mà, cô đi tìm “Xì dầu” ấy. Được rồi, phía dưới còn có hai người “ha ha ha” nữa, Destine và Tinh Chi Hải_, cô tìm bọn họ tính sổ đi, không phải tôi làm, tôi hoàn toàn vô tội. Hơn nữa, cô phải nghĩ đến chỗ tốt, ngoáy tai mà thôi, cũng không phải là ngoáy mũi, chỉ cần xử lý hiệu ứng một chút là hình ảnh có thể trở nên đẹp hơn rồi. Khoan đã, khoan đã, có chuyện gì thì từ từ nói! Người ta nói không nên phóng vũ khí lung tung, cái này là ai ném?!