Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 47 :

Ngày đăng: 13:09 19/04/20


Tần Vũ Phi cảm thấy những ngày này là khoảng thời gian vui vẻ nhất cho đến bây giờ của cô, nhớ lại lúc trước cô trốn tránh Cố Anh Kiệt, mỗi ngày miên man do dự suy nghĩ, liền thầm nghĩ muốn cho bản thân một cái tát, mắng một câu: “Đồ thần kinh!”



Cô cũng vui vì đó là Cố Anh Kiệt, chỉ có anh mới kiên trì như vậy, bao dung cô như vậy, cô cảm thấy mình thật sự rất may mắn.



Sau khi Cố Anh Kiệt đến nhà cô, Tần Vũ Phi cảm nhận được công tắc cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng mở ra, dũng khí cùng năng lượng tràn ngập trong lồng ngực, trong mỗi tế bào của cơ thể cô.



Cô thậm chí không thể hiểu bản thân lúc đó, vì sao lại sợ? Vì sao không dám thừa nhận mình thích anh? Vì sao không dám suy nghĩ đến tình yêu?



Tình yêu đẹp đẽ biết bao nhiêu, cảm giác hạnh phúc cũng đẹp đẽ biết bao nhiêu.



Tuy rằng sau đó Tần Văn Dịch không hỏi nhiều đến việc con gái và Cố Anh Kiệt đã phát triển tới đâu, cũng chưa nói muốn hẹn Cố Anh Kiệt nói chuyện, dường như ông còn giữ lại lá bài cuối cùng, tuy rằng bà Cố vẫn chưa nói muốn gặp Tần Vũ Phi, dù biết rõ con trai đã ra mắt Tần gia, xác nhận quan hệ của hai đứa, bà vẫn im hơi lặng tiếng.



Tuy rằng thế này thế kia, nhưng Tần Vũ Phi không hề lo lắng, không hề sợ hãi, mặc kệ sau này có ra sao, cô nghĩ bọn họ đều có thể giải quyết thỏa đáng.



Tâm trạng của cô vô cùng tốt, tốt đến mức quên hỏi Cố Anh Kiệt tối hôm đó đang nói chuyện với ai, vì sao lâu như vậy mà máy vẫn bận. Cô mang tâm tình vui vẻ đi làm, gọi Cố Anh Kiệt hỏi anh đang làm gì, cũng báo cáo mình đang làm gì, sau đó lại nói buổi trưa ăn cái gì, trong công việc gặp phải ai, vân vân…



Cố Anh Kiệt cũng phối hợp với cô, cùng cô nói vài chuyện nhàm chán một lúc.



Cuối tuần sau khi đến Tần gia, Cố Anh Kiệt rời nhà lớn, trở lại chỗ ở của mình.



Anh nghĩ trong lòng mẹ đã có thể chấp nhận sự thật này rồi, tuy bà vẫn cần một ít thời gian để suy nghĩ, về phần suy nghĩ cái gì, Cố Anh Kiệt nghĩ chẳng qua chỉ là vấn đề thể diện.



Nhưng tối thứ năm bà Cố đột nhiên nói một câu, chủ nhật bà muốn tản bộ ở cửa hàng nào đó, bảo con trai về bên kia đi, không thể cứ suốt ngày làm phiền bà ở đây được, lại oán giận anh mỗi ngày về nhà quá muộn, chỉ biết làm việc rồi hẹn hò, biến nơi này thành chỗ để ngủ, anh không chê mệt nhưng bà thì thấy rất mệt.



Cố Anh Kiệt hiểu rõ, đây là vì mẹ không nỡ để anh khổ cực, thả anh đi yêu đương cho tốt, lại ngầm báo lịch trình của bà cho anh, vì vậy nói: “Sao trùng hợp thế nhỉ, cuối tuần này con và Tần Vũ Phi cũng định đi dạo phố.”



Bà Cố im lặng, Cố Anh Kiệt xem như đây là ngầm đồng ý cho màn hội ngộ bất ngờ của bà và hai người.



Thứ sáu sau khi tan tầm anh nhanh chóng về nhà, vừa mở cửa liền bị một người bổ nhào vào ôm lấy gắng sức hôn.



Cố Anh Kiệt không khách sáo chân thành đáp lại, mãi đến khi người nọ xin tha mới thôi.



“Em lại trốn về sớm.” Anh buông cô ra, vuốt vuốt mũi cô, công ty cô cách đây khá xa, thời gian tan tầm như nhau, cô không thể đến sớm hơn anh được.



Tần Vũ Phi cười ha ha, lại ôm lấy anh hôn một cái. “Muốn làm anh bất ngờ đó mà.”



“Nếu ba em trách mắng anh lừa em đi, không chịu làm việc nghiêm túc, em nhất định phải nói giúp cho anh đấy.” Cố Anh Kiệt giả vờ thở dài, nói thêm, “Quên đi quên đi, em mà nói giúp anh không chừng tội đã nặng còn nặng thêm.”



“Đáng ghét.” Tần Vũ Phi bĩu môi. “Anh hẳn là nên vô cùng vui mừng ôm em xoay xung quanh, nói: Oa, sao em lại ở đây mới đúng.” Cô khoa tay múa chân làm ra một vòng ôm, dùng giọng điệu nhấn mạnh chỉ bảo anh nên nói thế nào.



Cố Anh Kiệt cười, nói không được, Tần Vũ Phi đẩy anh: “Nhanh lên đi.”



Cố Anh Kiệt cười to nhưng không di chuyển. Tần Vũ Phi bĩu môi, vừa muốn giở tính khí lại đột nhiên bị anh ôm lên xoay vài vòng, cô sợ hãi kêu to, nghe thấy Cố Anh Kiệt cười ha ha nói: “Em là trẻ con à? Muốn chơi như thế sao?”




Bà Cố tắt điện thoại, rõ ràng cũng chưa chuẩn bị trước, đáp: “Trùng hợp quá nhỉ.”



Đúng vậy, lẽ nào bác cũng đến nghiên cứu địa thế à?



Tần Vũ Phi cười cười, khẩn trương đến mức không biết nên nói gì mới tốt.



Vở kịch nhỏ:



Tác giả: Ái chà, gặp mẹ chồng rồi nhỉ, hơn nữa còn chiến đấu một mình đó, Tần Vũ Phi cô phải biểu hiện thật tốt.



Tần Vũ Phi: Cứu tôi với, phải biểu hiện thế nào đây? Nhanh nói ai truyền thụ kinh nghiệm cho tôi đi!!!!!



Thủy Nhược Vân: Ừm, để tôi nghĩ một chút, tôi chưa gặp mẹ chồng bao giờ cả, không thể giúp cô được rồi.



Hàn Tiếu: Tôi hình như, cũng không có mẹ chồng luôn, không giúp được cô đâu.



Chúc Tiểu Tiểu: Hả cái gì, tôi cũng không có mẹ chồng.



Cư Mộc Nhi: Tôi đương nhiên là không có.



Phượng Trữ: Đúng đúng, tôi có thể làm chứng, tôi và cô ấy đều không có mẹ chồng.



Cao Ngữ Lam: Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy, tôi cũng không có mẹ chồng nốt.



Tần Vũ Phi:…



Tác giả:…



Tần Vũ Phi: Bà tác giả, sao bà biến thái thế hả?



Tác giả: Đúng thế đấy, vì sao bọn họ đều không có mẹ chồng nhỉ?



Tần Vũ Phi: Bà tự hỏi bà đi!!!!!!



Tác giả: Khoan đã, có người có mẹ chồng mà, cô đi tìm Trần Nhược Vũ, cả Mễ Hi nữa, còn có Mai Côi, các cô ấy có mẹ chồng đó!!!!



Tần Vũ Phi: Vậy họ đâu?



Tác giả: Hình như không tới.



Tần Vũ Phi:…