Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 48 :

Ngày đăng: 13:09 19/04/20


Bà Cố cảm thấy có chút xấu hổ. Bà nói với con trai ngày mai bà tới đây mua sắm, nghĩa là nếu ngày mai con trai mang theo Tần Vũ Phi cũng tới nơi này dạo phố, như vậy có thể coi như bọn họ vô tình gặp nhau. Loại ám chỉ này con bà nhất định sẽ hiểu, anh muốn an bài bà gặp Tần Vũ Phi một lần, tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này. Biện pháp này bà Cố thật lâu mới nghĩ ra được. Bà cảm thấy trước khi bà góp ý về Tần Vũ Phi trước mặt con trai, thậm chí cả lời đồn nói cô có con ở Mỹ, tuy con mình sẽ không nói gì, tin rằng anh cũng sẽ không phân biệt tốt xấu mà nói lại với Tần Vũ Phi, nhưng bà Cố vẫn cảm thấy mất mặt.



Trước bày thái độ không thích cô, giờ có việc làm cho bà đột nhiên chuyển thái độ để mời Tần Vũ Phi đến nhà, bà cảm thấy quá mất thể diện. Hơn nữa nếu đã mời về nhà coi như là đã chính thức, kỳ thật bà vẫn có chút không muốn. Nói bà có thành kiến cũng được, cố chấp cũng thế, tóm lại bà cảm thấy vấn đề này vẫn là để lại một thời gian.



Cho nên, đem việc này sắp xếp thành việc vô tình gặp mặt là quá phù hợp, không quá chính thức, cũng không quá miễn cưỡng, cũng không nhắc lại việc bà phản đối hai người họ, còn có cơ hội gặp lại Tần Vũ Phi. Cô gái này, trước kia vì bà không thích kiểu con gái này nên không chú ý nhiều. Hiện tại, con trai mình thích người ta, bà cũng sẵn lòng tìm hiểu con người cô gái này.



Nếu muốn gặp mắt, bà Cố đối với việc này cũng rất để tâm. Bà định tới nơi này xem có món quà nào phù hợp không, lại nhìn xem có nhà hàng nào yên tĩnh để nói chuyện không. Như vậy, lúc gặp mặt ngày mai, bà có thể làm bộ mình muốn mua đồ, thuận tiện gặp được liền mua cho Tần Vũ Phi, vì thế cũng không phải bà cố ý mua, nhưng coi như là không thiếu quà gặp mặt cho cô. Chỗ đi ăn cũng là bà muốn ăn, nếu có thời gian thì ăn chung với nhau. Cấp bậc lễ nghĩa đều đủ, lại không tỏ vẻ quá thân mật, mà nhiệt độ và khoảng cách quan hệ cũng vừa phải.



Chỉ là bà không nghĩ tới, bà sớm nghiên cứu địa hình, rõ ràng cũng đúng lúc gặp phải Tần Vũ Phi. Hơn nữa, càng xấu hổ chính là, bởi vì loại sự tình nghiên cứu địa điểm này khiến bà cảm thấy rất ngại, sợ bị người khác nói bà quá để ý, nên bà không cho ai theo, lại để cho lái xe đưa bà đến, bà thực sự  không muốn ai làm phiền nên để một mình đi dạo từ từ suy nghĩ.



Bây giờ vừa vặn rất tốt, một mình bà gặp được một mình Tần Vũ Phi, làm bây giờ không có một người làm trung gian giúp bà hạ bậc thang để xuống.



Hơn nữa, đều đã gặp được rồi, bà cũng không thể cứ lạnh nhạt như vậy nói “Tạm biệt”, nếu không ngày sau gặp lại lại tặng quà và ăn cơm sẽ rất kỳ. Cái này thật là, bà Cố có chút ảo não, kế hoạch đều bị làm loạn hết lên cả.



“Ừm, bác gái đi dạo phố ạ?” Tần Vũ Phi thật vất vả mới tìm được cái chủ đề, phát biểu một câu biết rõ còn cố hỏi.



“Đúng vậy.” Bà Cố vừa đáp lời vừa nghĩ ngợi cân nhắc chủ đề tiếp theo, bà rất nhanh liền nghĩ ra. “A Kiệt đâu?”



“Anh ấy làm thêm giờ ạ.”



“À.”



Không có. Vì vậy một già một trẻ lại tiếp tục nghĩ chủ đề.



“À, bác gái thích cái dây lưng này sao? Bác hãy thử xem, con thấy nó rất phù hợp với bộ đồ trên người bác đấy ạ.” Tần Vũ Phi nhìn thấy cái dây lưng trên tay bà Cố, cái khó ló cái khôn nói. Nhưng nói xong rồi lại hận không thể cắn lưỡi. Cô thật là, sao lại làm bộ dạng như nhân viên bán hàng vậy.



Bà Cố do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Được, vậy thử xem.” Kỳ thật màu sắc này sáng quá, bà cũng không thích. Bà vẫn còn thích cái dây lưng đang đeo trên người kiểu dáng đường kẻ vân mây màu nâu.



Tần Vũ Phi thở dài một hơi, cô bán hàng bên cạnh cũng rất có nhãn lực nhanh chóng lấy dây lưng đó xuống, giúp bà Cố đổi lại.


Cố Anh Kiệt: Sai chỗ nào, không phải em yêu cầu như vậy sao?



Tần Vũ Phi: Đó là anh không hiểu phụ nữ, thông minh dũng cảm thì được cái gì, quan trọng nhất là xinh đẹp lại đáng yêu.



Cố Anh Kiệt: Được rồi! Vợ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!



Tần Vũ Phi: Càng quan trọng hơn là, phải khen em giàu có!



Cố Anh Kiệt: Vợ à, cái đó cũng phải tranh cãi sao.



Trần Nhược Vũ: Đương nhiên rồi.



Cố Anh Kiệt: …



Trần Nhược Vũ: Nếu ta có tiền, tôi sẽ không sợ gặp người lớn! Hôn nhân thương mại cũng không phải chuyện này!



Cố Anh Kiệt: …



Mạnh Cổ: Thật xin lỗi, vợ tôi đi nhầm studio, bây giờ tôi sẽ dẫn cô ấy đi chỗ khác.



Trần Nhược Vũ: Em không có nói sai mà. (Càng đi càng xa, thanh âm cũng nhỏ dần) Cô ấy có tiền còn sợ gặp người lớn, khiến người khác sợ chết!



Tần Vũ Phi: Cô ta là ai? Là ai? Dám nói tôi sợ hãi!



Cố Anh Kiệt: Không biết.



Tần Vũ Phi: Trở về, để kế toán tính lại tài sản của anh với em!



Cố Anh Kiệt: …