Chiêu Diêu
Chương 20 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Vừa nghe giọng điệu của Khương Vũ khi nói chuyện với ta, thuộc hạ đi theo sau hắn vừa thở dài, vừa bất đắc dĩ gọi hắn một tiếng: “A Vũ.”
Khương Vũ quay đầu lại ứng phó với hắn ta đôi ba câu.
Mà trong lúc hai người đó trao đổi với nhau, ta tranh thủ suy nghĩ một lát. Nếu ta hợp tác với Khương Vũ, hắn nhất định sẽ không chịu thần phục ta, mà ta cũng không thể làm thuộc hạ của hắn; biện pháp tốt nhất chính là ta và hắn ngồi ngang hàng.
Vấn đề trước mắt bây giờ là: thân thể mà ta đang mượn hiện tại là kẻ đến sau, phải làm thế nào mới đạt được quyền lợi ngang hàng với Khương Vũ ở trong đoàn đội đây?
Lúc này, ta không phải là Lộ Chiêu Diêu, không có thực lực cường đại như lúc trước. Mà Khương Vũ cũng chẳng phải là Mặc Thanh, ta không thể đối phó với hắn bằng cách ngày ngày ở bên cạnh dụ dỗ như dùng với Mặc Thanh được. Cách duy nhất mà ta có thể nghĩ đến, đó là dùng ‘tiền cược’ để giao dịch với Khương Vũ. Ta sẽ cho tổ chức của Khương Vũ cái mà bọn họ cần, chính là ta sẽ ở bên cạnh Mặc Thanh, trực tiếp thu thập cung cấp tin tình báo cho bọn họ.
Thăm dò tin tức về chuyện Mặc Thanh muốn liên thủ với Cầm Thiên Huyền.
Cho dù Khương Vũ có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể chịu nổi sự truy kích tấn công đồng thời của cả Vạn Lục môn và Thiên Trần các. Nói không chừng, hiện tại bọn họ còn chưa biết tổ chức của mình đang nằm giữa ranh giới sinh tử ấy chứ. Nếu ta có thể cung cấp tin tình báo cho bọn họ, để bọn họ thoát khỏi mai phục, sau này tìm cơ hội thích hợp phản công, thì cũng không phải là không có khả năng.
Đến lúc đó, đám người của Khương Vũ sẽ giúp ta đối phó với Ám La vệ, ta sẽ nhân lúc hỗn loạn giết chết Mặc Thanh.
Ta xác định rõ ‘con át chủ bài’ của mình, sắp xếp mưu kế hoàn chỉnh, thấy đám người bên kia đốt vàng mã cũng sắp xong, liền quay đầu về phía Khương Vũ nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, có được không?”
Khương Vũ hứng thú nheo mắt lại: “Hả? Giao dịch? Muốn ta đốt tiền vàng cho Lộ Chiêu Diêu sao?”
“Tốt nhất là cũng nên đốt một lần, nhưng chuyện ta muốn nói với ngươi không phải là chuyện này.”
Khương Vũ mỉm cười: “Có tự tin lập giao dịch với ta như vậy à?” Tay hắn vụt vươn ra nắm lấy cần cổ ta, làm bộ như muốn bóp chết ta, “Ngươi phải biết, ta dùng một tay cũng có thể chấm dứt mạng sống của ngươi.”
Ta không tránh, bởi vì trong đôi mắt hắn không có sát khí. Ta biết hắn chỉ định hăm dọa ta thôi, cũng giống như lúc còn sống ta thường hay dọa mấy đứa con nít vậy, hắn không thực sự muốn giết ta. Nhưng ngay khi ta muốn nghiêm túc bàn chuyện với hắn thì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh, bức Khương Vũ phải thu tay về.
Khí tức của người tới mạnh mẽ, Khương Vũ cũng không chịu yếu thế, hai luồng khí tức va mạnh vào nhau. Khương Vũ lùi lại một bước nhỏ, mà kẻ mới tới lại lùi ra sau ba bước lớn. Quan trọng là, tay của hắn chắn ở trước người ta, vì vậy thời điểm hắn lùi lại, cũng ép ta phải lùi ra sau theo hắn.Vậy mà hắn ta chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào, chỉ trầm giọng nói: “Cô nương, đi mau!”
Ta vừa thấy một thân quần áo quen thuộc trước mặt thì nhận ra ngay, là người của Ám La vệ.
Tóm lại, nhất định ta phải ‘xé được một miếng thịt xuống ăn’ ở trong chuyện này.
Như vậy vấn đề trước mắt ta cần giải quyết đó là: Làm thế nào để ta rời khỏi đây? Ám La vệ đi theo bảo vệ thì … không thấy. Lại không có người nào biết ta được đưa đến nơi này, Mặc Thanh còn đang ở Tiên Đảo mãi hải ngoại để lấy kiếm, phải mất hai, ba ngày mới trở về … Mà Viên Kiệt lại đang bước tới gần, ánh mắt âm trầm của lão nhìn thoáng qua Chỉ Yên một cái …
“Là nàng.”
“Sao vậy?” Khương Vũ nhíu mi hỏi, “Ông biết nàng?”
“Gần đây nàng ta thường xuyên xuất hiện ở bên người Lệ Trần Lan. Lần đầu tiên ta gặp nàng, Lệ Trần Lan nói nàng là người đưa tin của hắn. Sau lại tự xưng là đồ đệ của Môn chủ. Ngoài ra còn có tin tức… nói nàng là cháu gái của Cầm Thiên Huyền nữa.”
Thật sao, thân phận của thân thể này lại cùng có quan hệ với cả hai đối thủ mạnh của Khương Vũ, xem ra lần này chắc chắn hắn sẽ không thả cho ta đi rồi.
“Hơn nữa…”
Lão già này, sao mà lắm mồm thế!
“Mấy ngày trước, ta từng giao đấu với nàng. Cách mà nàng đỡ chiêu thức của ta, rất giống với phong thái của Môn chủ tiền nhiệm.”
“Hả? Lộ Chiêu Diêu?” Khương Vũ ngồi xổm xuống bên người Chỉ Yên, kéo thân thể nàng ra sau, để nàng ngửa đầu gác lên khuỷu tay hắn, “Càng ngày lại càng khiến cho ta cảm thấy thú vị.” Khương Vũ giơ tay lên gọi tỳ nữ, “Trước hết cứ giam lỏng nàng ở trong phòng đi.”
“Lệ Trần Lan cực kỳ che chở cho cô gái này, nếu ngươi giam lỏng nàng…”
“Giam lỏng thì làm sao?” Khương Vũ cười một tiếng, “Lệ Trần Lan làm Vạn Lục Môn chủ năm năm chưa từng ra khỏi núi Trần Tắc, hắn có thể đích thân tìm đến đây sao? Hơn nữa, đừng xem thường kết giới trong viện này của ta. Cho dù có là Lệ Trần Lan thì cũng không có khả năng xông vào được.”
Viên Kiệt liếc hắn một cái: “Hôm nay Lệ Trần Lan rời khỏi núi Trần Tắc, không ai biết hắn đi đâu. Mặt khác, ngươi cũng đừng xem thường Lệ Trần Lan. Hắn là con trai của Ma vương, lại có Kiếm Vạn Quân trong tay, trên cõi đời này còn chưa có ai nhìn thấy ranh giới cuối cùng của hắn.”
“Tốt.” Khương Vũ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc, nham hiểm giống như con sói tản ra sát khí trong đêm tối, “Ranh giới cuối cùng của hắn, cứ để cho ta tìm thử đi.”