Chiêu Diêu
Chương 21 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Thân thể của Chỉ Yên bị nhốt vào trong sương phòng của một nữ tử, ta cũng đi vào theo, nhẹ nhàng bay ở một bên, liếc nhìn những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo trang trí trong phòng, cảm thấy không bằng Trạc Trần điện mà Mặc Thanh cho người bố trí lại theo sở thích của ta.
Khương Vũ bàn chuyện với Bắc Sơn chủ xong cũng bước vào căn phòng này, hắn ngồi trên ghế đặt bên cạnh giường, khoanh tay quan sát Chỉ Yên đang ngủ say.
Ta có chút lo lắng.
Chẳng may tên Khương Vũ này là một kẻ háo sắc, muốn nhân lúc thân thể của Chỉ Yên đang ngủ mê man mà giở trò gì đó… Ta lại chỉ là một hồn thể, không có cách nào ngăn cản; có lẽ cách giúp đỡ tốt nhất chính là quay đầu đi, không nhìn trộm mà thôi.
Mà nếu hắn thực sự làm chuyện đó thì ta có nhìn hay không cũng chẳng quan trọng gì.
Thật ra thì… trong lòng ta cũng hơi tò mò đấy.
Ta từng nghe qua có một ma tu nói rằng ‘giao hợp’ là cách thức chiếm đoạt công lực của người khác nhanh nhất trong giang hồ. Thậm chí còn có ma tu đặc biệt dùng cách này để luyện công pháp. Nhưng trước kia ta đều hất mặt lên nhìn thiên hạ, trong mắt ta, công lực của người khác chỉ là một đống cặn bã, nhặt về chẳng bõ; thời gian và công sức đi giành tu vi của bọn họ thì chẳng thà tự mình ngồi thiền luôn cho nhanh.
Vậy nên cho tới tận bây giờ ta cũng không biết được sự sung sướng ẩn trong chuyện đó mà bọn họ nói đến, rốt cuộc nó là cái pháp ‘khoái hoạt’ nào.
Bình thường không nghĩ đến thì chẳng nói làm gì, nhưng hiện tại lại có người muốn diễn trực tiếp trước mặt cho ta xem, chậc chậc…
Ta còn đang mải suy ngẫm thì Khương Vũ đột nhiên hành động. Hắn ngồi xổm xuống, đầu tiến lại gần gương mặt của Chỉ Yên.
Ai da! Hắn định bắt đầu rồi!
Nội tâm ta xoắn lại, ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm không chớp lấy một cái.
Ta thấy Khương Vũ giơ tay lên, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt vào má Chỉ Yên hai cái, lại khẽ véo hai cái nữa, cười cười: “Vừa trơn vừa giãn.”
Hình dung của hắn nghe như đang tả một thứ đồ ăn ngon vậy…
Nhưng mà nói đến chuyện này, quả thực da mặt của Chỉ Yên rất đẹp. Ta bay vào trong giường, nằm ở phía bên kia Chỉ Yên, cũng ghé mặt lại gần cùng Khương Vũ quan sát thưởng thức gương mặt tròn xoe của nàng. Ngón tay Khương Vũ di chuyển từ má của Chỉ Yên ra đến sống mũi, sau đó lại vòng lên lông mày, cuối cùng là rơi vào mí mắt.
“Lông mi như chiếc quạt vậy.”
Đúng thế nha, lúc mắt của Chỉ Yên rơm rớm nước, chớp chớp vài cái, đến Lộ Chiêu Diêu ta cũng phải sinh lòng thương tiếc. Ta bĩu môi, chẳng trách tên quái dị kia lại bị dụ dỗ nhanh như vậy…
Tuy ta nói như vậy nhưng cũng chẳng mong đợi gì nhiều, mồ hôi trên mặt của Chỉ Yên chảy ra sắp thấm ướt cả chăn bông rồi.
Khương Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng làm sao vậy?”
“Không ….. không sao cả…” Chỉ Yên cắn chặt răng, cố nhịn để không run lên, “Sau khi say rượu ta có hơi… ờ ~…”
“À, lát nữa ta sẽ cho người nấu canh thuốc cho nàng.” Khương Vũ ôm tay hỏi, “Hôm qua nàng nói muốn cùng ta làm một cuộc giao dịch, bây giờ nàng nói đi.”
Chỉ Yên rúc vào trong chăn: “Ta bỗng dưng cảm thấy…. cảm thấy đầu có hơi choáng váng, chắc là vẫn còn say. Ta muốn ngủ hết ngày hôm nay, có gì đợi đến buổi tối rồi nói tiếp…”
Được, tuy rằng kỹ năng diễn xuất vẫn chưa thực sự tốt, nhưng ít nhất cũng cơ trí hơn trước kia rất nhiều. Ta rộng rãi khen ngợi. Chỉ có điều biểu hiện này của nàng lại khiến cho Khương Vũ không hài lòng cho lắm; hắn nhìn chằm chằm Chỉ Yên đang bọc trong chăn nằm bất động, mặt tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này, Tiểu Nghị chợt xô cửa vọt vào, báo cáo với Khương Vũ: “A Vũ! Cố Hàm Quang tìm tới đây rồi!”
“Cố Hàm Quang?” Thần sắc trong mắt Khương Vũ lạnh đi: “Chẳng phải Nam Sơn chủ của Vạn Lục môn chỉ là đại phu thôi sao? Cũng thích góp vui à?”
Ta bình tĩnh bay ở trên giường, đó là bởi vì nhân duyên của ta tốt đấy.
Quả nhiên, Cố Hàm Quang không hổ là người mà ta quyết tâm ‘đào’ về cho bằng được, nhanh như vậy đã kéo được người tới đây. Xem ra thân thể của Chỉ Yên được cứu ra cũng chỉ mất khoảng một hai canh giờ mà thôi…
“Mặc kệ bọn họ.” Khương Vũ nói ra câu đó, có chút nằm ngoài dự liệu của ta. Hắn theo Tiểu Nghị đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện. Ta tò mò cũng bay ra theo, lượn lờ ở bên cạnh bọn họ, Khương Vũ vẫn bình thản, chẳng hề nóng vội nói, “Cứ để cho bọn họ phá đi, xem phải mất bao lâu thì mới có thể phá được kết giới mà ta bày bố. Ta cũng muốn nhìn thử một chút, ngoại trừ Thiên Trần các ra thì Cửu Đại Tiên Môn còn lại có thể để cho bọn họ làm loạn ở trong Giang thành đến bao giờ.”
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, “Mặt khác, ngươi đi phát tán một vài lời đồn ở trong thành cho ta.”
“Nói gì?”
“Cứ nói, Vạn Lục môn lấy cớ là tiêu diệt ta nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội xâm nhập vào Giang thành. Chẳng phải Lệ Trần Lan muốn thống nhất Ma đạo, lấy thân phận là con trai của Ma vương để đăng vị sao? Vậy thì chúng ta sẽ đưa cả Giang thành này tặng cho hắn.” Dường như ta còn nghe thấy cả tiếng bàn tính gõ lạch cạch trong tâm trí của Khương Vũ, “Bỏ một cứ điểm ở Giang thành mà có thể tạo ra trận chiến giữa Vạn Lục môn và Thập Đại Tiên Môn, ta rất thích kết quả này.”
Được lắm tiểu tử, tính kế Mặc Thanh thì thôi đi, nhưng còn lôi cả Vạn Lục môn của ta vào.
Ta không vui nheo mắt lại, cảm thấy mình cần phải suy nghĩ lại ý định nhận tên này làm người nối nghiệp rồi.