Chiêu Diêu
Chương 6 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Nghe Chỉ Yên khóc lóc kể lể một hồi, đại khái ta cũng nắm được nàng bị bắt nạt ra sao.
Trước khi ta rời đi có nói nàng phải ôm chặt lấy bắp đùi của Mặc Thanh, nhưng cô nương này rụt rè mà lòng tự ái lại đặc biệt cao, cho nên nàng không tính làm như vậy. Nàng dự định dựa vào bản lĩnh của mình ở Vạn Lục môn tu ma thật tốt, sau khi học thành công sẽ đi tìm Liễu Nguy lão nhân của Giám Tâm môn để báo thù.
Ta nghe xong thì cười nhạo một tiếng, thiếu nữ nhà ngươi quá ngây thơ rồi.
Quả nhiên, không quá mấy ngày, đám tu ma ở Hí Nguyệt Phong phát hiện ra “đồ đệ của Môn chủ” được đưa về này cũng chẳng lợi hại như bọn họ nghĩ, quan hệ với Môn chủ lại không tốt đẹp như bọn họ tưởng.
Vì vậy, những người mà lúc trước dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với nàng bắt đầu nói năng lạnh nhạt. Những người quan tâm chiếu cố nàng thì bắt đầu trêu ghẹo, thậm chí xúc phạm nàng. Nàng muốn lặng lẽ dựa vào bản lĩnh của mình để tu ma thành công, căn bản là không thể.
Không tới một tháng, nữ tử tu tiên của chính đạo luôn duy trì thái độ ‘dĩ hòa vi quý’ này, bởi vì ít khi phản kháng, đã trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, phát tiết bất mãn. Nam ma tu của Hí Nguyệt Phong bắt đầu sàm sỡ nàng, mà hôm nay, sự xâm phạm đó đã chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng. Rốt cục nàng không thể nhịn được nữa, tức giận phản kháng, lúc này, hoàn toàn không có người nào đứng ra giúp đỡ. Đám nữ ma tu thì đứng xem náo nhiệt, còn đám nam ma tu thì nói nàng là một tiểu đãng phụ, gia tăng hành động quá phận.
Trong sự hốt hoảng, Chỉ Yên dùng ngự kiếm trốn thoát, đám ma tu đuổi theo sá đằng sau, cho đến khi nàng chạy vào cấm địa bọn họ mới không dám đuổi theo nữa.
Nàng nghẹn ngào kể xong quãng thời gian khổ cực chua xót đó thì cũng gần đến giờ Tý.
Ta đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng rồi nói: “Tiểu cô nương, dựa vào bản lĩnh của mình là việc tốt, cái thế giới này nhiều khi quả thật chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh. Mà nếu đã không đủ mạnh thì…” Ta nhíu mày một cái, “Ngươi đã không thể động não rồi, chẳng lẽ không nghĩ đến lời khuyên của ta, đi lấy lòng Lệ Trần Lan sao?”
“Ta phát hiện ra không thể dựa vào chính mình nên mới tới tìm ngươi đây còn gì…”
Ừm, cái đó cũng có thể coi là một biện pháp.
Nàng lau nước mắt, nhìn ta một cái: “Hơn nữa, muốn tìm Lệ Trần Lan… nhưng hắn là Môn chủ đó, cao cao tại thượng như vậy… Có mấy người ở Hí Nguyệt Phong đợi mấy chục năm còn chưa từng nhìn thấy mặt của Lệ Trần Lan bao giờ. Thế thì sao ta… có thể lấy lòng hắn, để hắn giúp đỡ ta.”
Nghe nàng nói xong, ta hết sức tức giận: “Ta cũng là Môn chủ á! Ta cũng đã từng cao cao tại thượng á! Là bởi vì ta đã chết nên ngươi cảm thấy bắt nạt ta dễ hơn một chút sao?”
Nàng lại nhìn ta một cái: “Đúng vậy nha.”
“…”
“Người nào? Nữ ma đầu Lộ Chiêu Diêu sao?” Ta xem xét sắc mặt Mặc Thanh một chút, cân nhắc nói, “Nàng ấy à, sắc mặt tái nhợt, dưới đùi không có chân, dáng vẻ ngoan lệ…” Ta vừa nói vừa thấy Mặc Thanh hoài nghi híp mắt, biết hắn đang dò xét lời nói của ta, vì vậy ta lập tức dùng chính tình cảm thật của mình, nói thẳng: “Thật ra nàng và người sống cũng chẳng có gì khác nhau, chỉ là nàng hận ngươi. Nàng nói ngươi đoạt mất vị trí của nàng, hại tính mạng nàng. Nàng muốn quay về tìm ngươi báo thù.”
Những người có mặt ở Kiếm mộ năm đó hẳn là đều bị khí tức của Kiếm Vạn Quân khi xuất thế giết sạch. Người đời có suy đoán đến thế nào cũng không thể tin được việc ta bị Mặc Thanh giết chết.
Hiện tại, ta nói ra một chuyện chỉ có hắn và ta biết, có thể… sẽ xóa bỏ được hoài nghi của hắn.
Quả nhiên, Mặc Thanh nghe xong liền trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới quay đầu, nhìn chăm chú vào tấm bia vô tự của ta.
Hồn phách của Chỉ Yên đang đứng ở hướng đó, nàng ngơ ngác nhìn Mặc Thanh cho đến khi hắn cúi đầu.
Hắn nỉ non một tiếng: “Vậy vì sao vẫn chưa tìm đến?.”
A ha, lại còn khiêu khích ta nữa.
Ta thật muốn xắn tay áo.
Nhưng rất nhanh ta điều chỉnh lại tâm tình của mình, bây giờ không phải là lúc dùng cứng đối cứng với Mặc Thanh. Ta nén lại tức giận, nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn, đi đường vòng cứu quốc, không thể xúc động được.
Sau khi Mặc Thanh nỉ non những lời này liền trầm mặc xoay người rời đi.
Hắn chưa nói sẽ sắp xếp cho ta như thế nào, vậy nên ta cứ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn. Chỉ Yên chậm rãi tiến tới bên cạnh ta, hoang mang nói: “Lệ ma đầu này… biểu tình vừa rồi của hắn thực sự là rất bi thương nha.” Nàng nói, “Chẳng hề giống ma đầu một chút nào, mà tựa như một đứa trẻ lẻ loi vị vứt bỏ vậy…”
Mặc Thanh còn ở gần đây, ta không thể thoải mái nói chuyện với Chỉ Yên được, chỉ có thể trợn mắt liếc nàng một cái.
Danh môn chính phái đúng là nơi nuôi dưỡng ra một đống cặn bã luôn tự mình đa tình.
Mặc Thanh mà cũng bi thương sao? Hiện tại hắn có quyền lớn trong tay, có bi thương thì chắc cũng chỉ than thở một câu: thiên hạ rộng lớn, gió to tuyết lạnh, không ai hiểu được nỗi cô đơn tịch mịch bằng ta đi!