Chiêu Diêu
Chương 7 :
Ngày đăng: 14:35 19/04/20
Mắt thấy Mặc Thanh sắp đi qua chỗ rẽ, cuối cùng hắn hơi quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm liếc ta một cái. Xa xa, nhận được ánh mắt của hắn, ta lập tức chạy về phía trước mấy bước: “Môn chủ, ngài đang ra ám hiệu để cho ta cùng ngài đi ra ngoài sao?”
“Ở lại chỗ này không có người sống.”
Nghe vậy ta nhấc chân hấp tấp chạy đuổi theo, hắn đứng nguyên tại chỗ chờ ta. Thấy thái độ này của hắn thì ta biết, hôm nay không có chuyện gì rồi.
Chỉ có điều….
Hắn không có chuyện nhưng ta lại có, chính là chuyện đâm thọc mách lẻo:
“Môn chủ, ta còn có một chuyện muốn nói.” Ta nói, “Mặc dù hiện tại ta là đồ đệ của ngài…”
“Ai nói vậy?” Bước chân của hắn ngừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt cắt đứt lời ta, quay đầu lại nhìn.
Ta cũng giương mắt nhìn thẳng vào hắn: “Lần trước chúng ta gặp mặt ta đã nói với ngài rồi đấy thôi, ta muốn trở thành đồ đệ của ngài.”
“Ta đã đồng ý chưa?”
“Ngài có từ chối đâu.”
“…”
Hắn lại trầm mặc, ta liền cho rằng hắn đã cam chịu, có lòng tin để tiếp tục quay trở lại chủ đề mình vừa nói: “Lại nói, hiện giờ mặc dù ta là đồ đệ của ngài…” Ta cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn trầm mặc không ý kiến gì nữa, ta hài lòng gật đầu rồi tiếp tục mở miệng, “Nhưng chung quy thì ta cũng là người đến sau, cho nên đối với các vị ca ca tỷ tỷ của Hí Nguyệt Phong, ta hết sức kính trọng…”
Chỉ Yên không đuổi kịp theo bước chân của ta, nhưng hình như ta có loáng thoáng nghe thấy một tiếng “phụt” ói ra máu của nàng.
Ta không để ý tới nàng, nói tiếp: “Tuy rằng bọn họ đối xử với ta cực kỳ nghiêm khắc, ta cũng chỉ coi như bọn họ đang giúp ta rèn luyện. Nhưng thật không ngờ, mấy ngày gần đây có một vài vị ca ca lại hành động không được ngay thẳng cho lắm, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của ta. Mà quá đáng nhất chính là hôm nay, ta định đi tới đây đốt vàng mã, thì bị bọn họ đuổi theo cả một đường, tiền mã vàng bạc gì đều rơi mất sạch, ngài xem…”
Cước bộ của Mặc Thanh vẫn chẳng thay đổi, cũng không quay đầu lại: “Không có ai kêu ngươi kính trọng bọn họ, trong Vạn Lục môn, chỉ dùng thực lực để nói chuyện.”
Ý ở trong lời là hắn không quan tâm.
Ta cau mày quan sát hắn, hắn xử lý xong chuyện này thì cũng không ở lại lâu nữa, chỉ quay đầu dặn dò ta một câu: “Nếu sau này nàng còn tiến vào trong giấc mộng của ngươi thì nhớ báo lại cho ta biết.” Ngay sau đó, bóng dáng của hắn dần biến mất trong đêm tối mịt mờ.
Ta đứng đó một hồi, tiểu Tháp Tị tử liền tiến lại gần, lên tiếng gọi: “Cô nương.” Lần này hắn vô cùng khách khí, “Ta kêu người khiêng kiệu tới đưa ngươi về nhé?” Hắn gần như khom xuống nửa người để hỏi ta.
Ta quay đầu nhìn hắn: “Tháp Tị. Ta hỏi ngươi.” Ta cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Nghề nông là cái gì? Ngươi giải thích cho ta nghe.”
Tiểu Tháp Tị tử nghe ta gọi hắn như vậy, lẳng lặng sờ sờ cái mũi, nói: “Chính là đi đến khu đất trước cửa sơn môn làm việc nhà nông đó.”
Ta lại càng không hiểu. Chưa nói đến chuyện sử dụng hình thức “làm việc nhà nông” để trừng phạt người khác, mà điểm mấu chốt là…
“Trước cửa sơn môn của chúng ta có chỗ nào làm được việc nhà nông à?”
Khi ta còn là Môn chủ của Vạn Lục môn thì trước cửa sơn môn đặc biệt có khí thế, trước núi Trần Tắc bày ra vô số vũ khí, bẫy ngầm nguy hiểm.
Bẫy thương, bẫy tên, lửa cháy bỏng, băng lạnh căm, người nào dám xông vào nếu không chết thì cũng sống không bằng chết. Phía trước sơn môn ba mươi dặm, không có sự cho phép của Vạn Lục môn ta thì đến ruồi cũng đừng mơ bay vào được một con. Ở trong mắt của đám danh môn chính phái, sơn môn của núi Trần Tắc có thể nói là tác phẩm tiêu biểu tái hiện địa ngục một cách hoàn mỹ!
Nhưng bây giờ lại có người nói với ta, ở trước cửa sơn môn còn có thể … làm được việc nhà nông?
À, ta hiểu rồi, có thể là tên Mặc Thanh kia chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, chứ thực ra hắn bố trí cho bọn họ một nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành nổi, khiến bọn chúng ở trong sát trận làm việc nhà nông rồi từ từ chịu sự tra tấn….
“Phải, vốn là không có.” Tiểu Tháp Tị tử tận tâm tận lực giải thích cho ta, “Sau khi Môn chủ tiếp nhận Vạn Lục môn đã xóa sạch hết những pháp trận, cạm bẫy lúc trước, còn cho người dân vào đó trồng trọt lương thực nữa.”
Ta suýt chút nữa ói một búng máu vào mặt tiểu Tháp Tị tử: “Ngươi nói sao? Hắn xóa sạch cái gì cơ?”
Tiểu Tháp Tị tử tiến tới ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Là trận pháp phía trước sơn môn đó, Môn chủ dỡ bỏ hết. Năm đầu tiên còn hoang sơ, không thu hoạch được gì, nhưng hai năm sau thu hoạch khá tốt, mùa nào thức nấy. Bây giờ đang là mùa xuân, phía trước sơn môn của núi Trần Tắc là cả một vùng tươi tốt, à, cô nương đi từ đó vào đây, không có nhìn thấy sao…”
Ta …
Nếu ta mà nhìn thấy nó thì chắc đã tự tay chọc mù hai mắt của mình luôn rồi…