Chiêu Diêu

Chương 73 :

Ngày đăng: 14:36 19/04/20


Trong khoảnh khắc năm ngón tay ta thu hẹp lại, trên cổ Khương Vũ chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ. Hắn học Cầm Thiên Huyền tạo một kết giới hộ thể, ngăn chặn móng nhọn của ta.



Khóe miệng hắn toát ra một nụ cười khó hiểu: “Vậy thì nàng đi cùng ta xuống dưới đi.”



Nói xong, không biết tay của hắn chạm phải chốt mở gì ở trên giường, chiếc giường đột nhiên mất trọng lực lao thẳng xuống dưới. Khương Vũ đang nằm trong tay ta nhanh chóng dùng thuật di chuyển, thoắt cái biến mất.



Ta dùng pháp lực để giữ cơ thể lơ lửng giữa không trung. Đưa mắt nhìn cảnh sắc bốn phía, nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.



Ngay bên dưới chiếc giường lại là một động lớn sâu khoảng trăm trượng. Không biết dưới đáy động cất giấu thứ gì, ánh sáng chớp lóe chớp lóe vô cùng rực rỡ, có thể chiếu sáng cả huyệt động.



Mỗi lần ánh sáng lóe lên chiếu vào vách đá, lại thấy trên vách đá dựng đứng khắc chằng chịt toàn là chú văn, có lẽ là có từ lâu lắm rồi cho nên hiện giờ dấu vết hơi mờ nhạt.



Nhưng ta lại biết những chú văn này…



Khi còn bé, ông ngoại có kể cho ta nghe về chuyện tộc nhân bọn ta hàng năm đều phải cử hành lễ Tế Tự, trong đó, mỗi người đều vẽ một tấm phù chú dán ở ngọn núi bên trên vách đá này.



Về sau, người trong tộc lần lượt biến mất, chỉ còn lại mỗi ta và ông ngoại canh giữ ở góc núi. Vì có ít người nên lễ Tế Tự cũng lười không làm nữa, chẳng qua hàng năm ông ngoại vẫn giữ thói quen cũ đến ngày cử hành lễ Tế Tự sẽ vẽ một lá phù chú, dính vào vách đá, gọi là kế thừa tập tục lúc trước để … tránh ma quỷ.



Khi lớn lên, ta ngại phải học vẽ bùa, nghĩ rằng đối với tu vi của mình không có tác dụng gì. Ông ngoại cũng chẳng miễn cưỡng ta, thấy phù chú khắp nơi lâu như vậy không lẽ lại không biết.



Thì ra ở dưới nên đất quê hương ta lại có một không gian lớn như vậy, khắc phù chú nhiều như thế. Rốt cuộc nơi này là do ai tạo ra, đống phù chú nguyền rủa kia là có ý gì?



Ta nhíu mày: “Đây là đâu?” Ta vừa hỏi xong, chợt nghe thấy bên cạnh có người rống to: “A! Môn chủ! Môn chủ!”



Là giọng của Thập Thất.



Ta nương theo tiếng gọi quay qua nhìn, từ đỉnh vách đá treo xuống một cái lồng sắt lớn. Thập Thất bị người ta dùng xích sắt trói ở bên trong, trói thật chặt như cái bánh ú. Nàng ở trong lồng ra sức giãy giụa, làm cho xích sắt va chạm vào lồng giam, phát ra tiếng động ầm ĩ. Ở bên cạnh nàng là Cầm Thiên Huyền đang bình thản tĩnh tọa, so với Thập Thất thì gông xiềng trên người hắn ít hơn nhiều.



Nghĩ cũng phải… Cầm Thiên Huyền bị thương suy yếu, chỉ cần một kết giới cũng có thể giải quyết xong, còn cơ thể Thập Thất có chút khác người … phải dùng biện pháp như thế kia mới đối phó được nàng.



Nàng gọi rõ to, Cầm Thiên Huyền ở bên cạnh bị tiếng gọi của nàng thúc cho tỉnh lại. Hắn mở mắt, nhàn nhạt nhìn về phía ta, mặc dù thân thể bị giam hãm chốn lao tù nhưng vẫn duy trì được bộ dạng lãnh đạm Bồ Tát từ bi.



Ồ … Thập Thất đi cứu Cầm Thiên Huyền rồi cả hai bị bắt cùng nhau à…
Ta không để ý đến những thứ khác, chỉ nhắm mắt tĩnh thần, chuyên tâm phá vỡ kết giới.



Từng lớp lại từng lớp, một chút lại một chút, ma khí của ta đâm rách được phong ấn, càng tiến sâu càng cảm nhận được sức mạnh từ bên ngoài.



Ở bên ngoài kết giới này, có một người giống như ta, cũng vội vàng dùng toàn bộ sức mạnh để đánh vỡ kết giới.



Càng lúc ta càng cảm nhận được rõ ràng dự hiện diện của hắn.



Mỗi một đòn đánh vào kết giới đều dùng toàn lực. Hóa ra… vừa rồi bàn tròn này phát ra ánh sáng không phải là do bản thân nó phát quang mà là phản ứng do kích thích từ bên ngoài. Mỗi một lần phát sáng là một lần Mặc Thanh ở ở bên ngoài tấn công kết giới!



Ta liều chết ngăn chặn đau đớn trong thân thể, tiếp tục ấn kiếm vào sâu trong bàn tròn.



Vừa ấn vừa ra sức chống đỡ, rốt cuộc, bàn tròn kêu “rắc” một tiếng nứt ra. Ta quát khẽ, dồn lực xuống dưới, bàn tròn giống như mặt gương lập tức vỡ ra ngàn mảnh!



Một cột sáng chói mắt từ chỗ vỡ phóng thẳng lên đỉnh động, phá tan hắc ám trên đỉnh đầu, bổ đôi ngọn núi bên trên. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong động, ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Nam nhân mặc hắc bào, đạp gió mà đến.



Cuối cùng hắn đặt chân xuống bên cạnh ta. Ánh mắt hắn vô cùng lo lắng, đè nén đủ loại cảm xúc, kinh hoảng, sợ hãi, tức giận, còn có cả đau lòng.



Toàn thân ta thả lỏng, giống như cánh bướm đứt rời, nhào vào trong ngực hắn.



Tay của hắn ôm lấy lưng ta chống đỡ.



Ta có thể tự cứu lấy mình, có thể tự bảo hộ bản thân cùng tôn nghiêm của môn phái, có thể tự mình chống đỡ một mảnh trời. Trên thực tế, ta đã từng một mình trải qua rất nhiều chuyện, cho nên không cần phải có người khác tới cứu ta, bảo vệ ta, thủ hộ ta.



Nhưng giờ phút này, khi Mặc Thanh tới bên cạnh ta.



Hắn không phải là người không thể thiếu, nhưng lại là người mà ta cần.



Người ta cần trên cõi đời này chỉ có thể là một người, sẽ đau lòng khi ta bị thương, sẽ bảo vệ cho giấc ngủ của ta, sẽ làm cho ta có cảm giác bất luận ở nơi nào ta cũng không chỉ có một mình.



Ta ôm lấy Mặc Thanh, cọ mặt vào ngực hắn, ta có thể một mình đối mặt với toàn bộ cuồng phong bão táp trên thế gian, nhưng chỉ có ở trong ngực hắn, ta mới có thể yên tâm mà tỏ ra mềm yếu.