Chiêu Diêu
Chương 74 :
Ngày đăng: 14:36 19/04/20
“Thật may … Thật may …”
Bên tai ta nghe được tiếng lầm bầm nỉ non của Mặc Thanh. Hắn không tự chủ được nhỏ giọng liên tục nói ba tiếng, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Đối với người có tính tình quen đè nén ẩn nhẫn như Mặc Thanh mà nói, hành động như vậy tức là hắn không thể tự kìm hãm được nữa rồi.
Tay của hắn ôm lấy eo ta, khiến cho ngực ta dính sát vào người hắn, dùng sức lớn đến nỗi ta có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim “thình thịch thình thịch” mãnh liệt của hắn. Mặc Thanh có thể che giấu được nét mặt nhưng không thể che đậy được nhịp tim.
Cái ôm của hắn vẫn ấm áp như vậy, ta đau lòng ôm lại hắn thật chặt. Lại để cho ngươi lo lắng, lại khiến cho ngươi đau lòng, sao ta có thể luôn khinh địch làm ngươi bị hù dọa như vậy?
“Không sao rồi, Mặc Thanh…” Ta nói, “Ta không sao rồi.” Ta vỗ vỗ lưng hắn, vừa rồi mới phá vỡ phong ấn nên thân thể ta ẩn ẩn đau đớn. Hắn ôm ta chặt hơn nữa, lại càng khiến ta cảm thấy đau.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải nhịn xuống, bởi vì ta cũng không thể buông tay.
Phá vỡ được tầng kiểm soát cảm xúc kiên cố của Mặc Thanh đâu có dễ dàng, trải qua bao nhiêu đau đớn khổ cực mới nhìn thấy được một mặt này của hắn. Sao ta chịu buông tay đây? Mấy đôi tình nhân người ta nói yêu đều ân ân ái ái, vậy mà rơi vào người ta và Mặc Thanh thì lập tức biến thành chuyện sinh ly tử biệt.
Không lẽ trời sinh ta vốn đã như vậy sao?
Trong khi ta còn chưa kịp cảm thán xong, một con rối Tiểu Đoản Mao ở trên đỉnh động bất chợt bị Lâm Tử Dự đánh rớt xuống. Thân thể hắn rơi thẳng xuống đống đất đá bên cạnh bàn tròn ở dưới đáy làm bốc lên một trận bụi bặm.
Vì cớ gì không thể để cho ta và Mặc Thanh ôm ấp dây dưa triền miên một lát hả?
Ầm ĩ quá thể!
Tâm trạng của ta không tốt một chút nào, nhưng ta mới tính đẩy Mặc Thanh ra một chút thì bên hông lập tức bị cánh tay hắn ôm trọn lấy.
Ta ở sau lưng Mặc Thanh, dựa vào ánh sáng bên trên chiếu xuống, mơ hồ thấy được ấn ký thoáng hiện lên sau lớp trường bào của hắn. Ta đang định quan sát kỹ hơn thì một con rối Tiểu Đoản Mao chợt nhảy xuống bên cạnh ta, giơ đao chém vào Mặc Thanh đang đứng trước vòng chắn. Mặc Thanh còn chẳng quay đầu lại, chỉ khoát tay một cái, vô thanh vô thức bắt được hắn.
Con rối Tiểu Đoản Mao bị một sức mạnh vô hình kéo tới, cổ hắn rơi vào trong tay Mặc Thanh. Mặc Thanh chỉ dùng lực một chút, không bận tâm chút nào bẻ gãy cổ của hắn, ném xác xuống đất rồi nhấc chân bước qua.
Mặt đất khẽ rung chuyển, ở bên này Khương Vũ không sợ chết vẫn còn tươi cười: “Lộ Chiêu Diêu ơi là Lộ Chiêu Diêu, thật không ngờ ở trong lòng Lệ Trần Lan nàng lại quan trọng đến thế. Chỉ bắt nàng có một lát thôi mà cũng khiến hắn nổi giận lớn như vậy.”
“Điều mà ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm.” Ta lành lạnh nói, “Câm mồm mà chết đi là được rồi.”
“Không.” Hắn nói, “Ta còn một bí mật nữa chưa nói cho nàng biết…” Nhưng hắn còn chưa nói xong, áp lực xung quanh đã tăng mạnh, đất đá vỡ vụn, thân thể của Khương Vũ tóc đỏ thoáng chốc bị ép thành một đống thịt nát như tương.
Ngay sau đó, một luồng khí thể màu đỏ bay lên trời, đột nhiên bay tới phía trước ta. Ta nghe thấy tiếng Khương Vũ phảng phất bên tai: “Người mà nàng thích hiện giờ là đồng loại của ta đó.”
Tiếng nói vừa dứt, ta hiểu được ý của hắn, đồng tử chợt xiết lại, nhưng ngay khi ta muốn mở miệng hỏi thêm một câu thì khí thể màu đỏ đó thoáng cái đã rút vào sau lưng Mặc Thanh.
“Mặc Thanh!” Ta thét một tiếng kinh hãi, Mặc Thanh quay đầu lại nhìn ta.
“Sao vậy?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn giống như bình thường. Đám thịt vụn máu me của Khương Vũ rơi đầy trên đất, bị đá trên đỉnh núi không ngừng rơi xuống chôn vùi.
Mà dường như Mặc Thanh hoàn toàn không nghe thấy câu nói hóa thành hơi thở kia của Khương Vũ vừa rồi.
Hắn không nghe thấy Khương Vũ nói hai người là cùng đồng loại, cũng không nghe được giọng của Khương Vũ giống như đang nguyền rủa mà nói với ta: “Ta đã không chiếm được nàng thì tuyệt đối không để cho người khác giành được. Lần này nàng đã biết thế nào được gọi là tâm ma chưa?”