Chỉnh Cổ

Chương 37 :

Ngày đăng: 15:40 18/04/20


Ngựa chạy như bay, ta nhìn cảnh sắc hai bên đường không ngừng thay đổi, cảm nhận nhiệt độ nóng cháy trên cơ thể Hiên Viên Dực. Đến lúc ngựa dừng lại, ta mới phát hiện Hiên Viên Dực đưa đến một khu mộ viên.



Cảnh sắc xung quanh đẹp nhưng tĩnh mịch, tuy là mùa đông nhưng vẫn có thể thấy vùng non xanh nước biếc này là một nơi có linh khí. Người được mai táng ở đây, thân phận nhất định không bình thường.



Hiên Viên Dực ôm ta xuống ngựa, nắm thắt lưng ta đi tới trước một ngôi mộ, “Tháp cách (tiếng Hiên Viên chỉ ‘vú nuôi’), ta dẫn hắn đến gặp ngươi…”



Giọng nói của Hiên Viên Dực trầm thấp mà nhẹ nhàng, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy. Ánh mắt hắn hơi ươn ướt hạ xuống, cho ta thấy phút mềm lòng của bá chủ một phương. Trước đây ta có nghe nói, những nam nhân bá đạo chỉ ở trước mặt người mình yêu thương nhất mới lộ ra mặt yếu đuối, Hiên Viên Dực, có phải ngươi cũng là người như vậy?



“Ta lúc còn rất nhỏ thì thân sinh mẫu thân (mẹ ruột) qua đời. Trong trí nhớ của ta không có nhiều ấn tượng lắm về nàng, chỉ có tháp cách một mình theo ta đến lúc khôn lớn. Tháp cách là nữ trung hào kiệt của Hiên Viên, lúc còn bé, ta không nghe lời lén ra ngoài đi chơi, sau đó gặp phải bầy sói trên thảo nguyên. Lúc đó tháp cách tới chém chết con sói đầu đán, bức lui bầy sói cứu ta… Nàng đối với ta không chỉ có ân trọng như núi, mà với riêng ta là mẫu thân quan trọng nhất…”



Hiên Viên Dực quỳ trước mộ tháp cách, nhân tiện kéo ta quỳ xuống luôn.



“Người Hiên Viên sinh tại thảo nguyên, đối xử với người yêu đều có lòng chung thủy như sự trung thành của bầy sói. Ta lúc trước có đáp ứng tháp cách, nếu có một ngày ta tìm được người có thể làm bạn suốt đời, sẽ mang người đó đến gặp nàng…”



Ta ôm lấy đầu Hiên Viên Dực, để khuôn mặt hắn vùi trong ngực ta.



“Lân Nhi, Trữ Nhi hắn…” Hiên Viên Dực ngẩng đầu, “Hắn hại chết tháp cách…”



Ta kinh hãi, chỉ dám lẳng lặng nghe hắn nói tiếp.



“Trữ Nhi trước đây là thư đồng bên người ta, ta khi đó còn trẻ khí thịnh, đối với Trữ Nhi mềm yếu nảy lên ý muốn chiếm giữ mạnh mẽ cùng bảo hộ, ta lúc đó cho rằng ta thật sự yêu hắn…”



“Nhưng phụ hoàng bỗng nhiên băng hà, Hiên Viên hoàng thất một trận gió tanh mưa máu. Thân sinh mẫu thân của ta xuất thân từ một bộ lạc rất có thế lực ở Hiên Viên, là chính phi của phụ hoàng, ta tự nhiên danh chính ngôn thuận làm người kế thừa. Bất quá, thế lực phía sau của Tam hoàng đệ Hiên Viên Chương không thể khinh thường, hắn câu kết bộ lạc Lạp Tất Nhĩ cùng ta tranh vị.



Ta vuốt ve khuôn mặt Hiên Viên Dực, quả nhiên là người thắng cuộc trong những trận đấu đá hoàng cung, hắn nhất định đã trải nghiệm tình cảnh biến chất thê thảm này…



“Thời gian đầu, bên ta liên tục bại trận phải thối lui, ta tìm mãi vẫn không thấy nguyên nhân… Sau đó tình cờ bắt được cơ hội, làm ta phát hiện, Trữ Nhi đang ở trên giường cùng tộc trưởng bộ lạc Lạp Tất Nhĩ…”



Quả nhiên là bị phản bội, đặc biệt lại là người mình yêu thương phản bội, sự đả kích này cũng đủ để làm người mất đi lòng tín nhiệm vào kẻ khác… Lòng ta đau đớn hôn lên trán Hiên Viên Dực. Ta thật sự là mềm lòng, nghe đến đó, cơn giận trong bao tử đã biến mất không còn thấy bóng dáng.



“Hóa ra, tin tức bên ta đều là do Trữ Nhi tiết lộ ra ngoài. Lúc đó ta như muốn điên lên, đã nghĩ muốn chém chết hai kẻ ở trên giường, đáng tiếc ta lúc đó võ công vẫn còn thấp, không phải là đối thủ của tộc trưởng Tu Tháp dũng mãnh nổi tiếng của bộ lạc Lạp Tất Nhĩ. Ngay lúc Tu Tháp hướng kiếm đâm tới ngực ta, tháp cách mang theo cứu binh chạy tới… Tháp cách đã cản kiếm kia cho ta…”



Ta lấy tay gạt đi tuyết đang che phủ ngôi mộ, hướng tháp cách đã an nghỉ dưới mặt đất chắp tay hành lễ thành kính, ta không biết phải dùng cách gì để biểu đạt lòng kính trọng của ta với người phụ nữ vĩ đại này, nếu không có nàng, ta ngày hôm nay sẽ không thể gặp được Hiên Viên Dực. Có lẽ đây là trời đất đã định sẵn.
“Ta không có nói gì hết!” Ta nhanh nhanh lắc đầu phủ nhận.



Dọc theo đường đi, tiếng cười của cả hai vang lên không ngớt.



Sau khi chúng ta mệt mỏi trở về phòng hạng nhất ở Ngưng Nguyệt Lâu nghỉ ngơi, thì thị vệ do Thượng Quan Liên Phong phái đi tìm chúng ta xuất hiện.



Thị vệ quỳ trước mặt Hiên Viên Dực: “Bệ hạ, Thượng Quan Liên Phong đại nhân thỉnh bệ hạ hồi cung.”



Hiên Viên Dực thu hồi vẻ mặt thoải mái lúc nãy, lấy lại dáng vẻ cao cao tại thượng của một vị quân chủ. “Xảy ra chuyện gì? Sao lại khẩn trương như vậy?”



Thị vệ nhìn sang ta đang đứng bên cạnh Hiên Viên Dực, có điểm chần chừ: “Bẩm bệ hạ, Ly Tuyết Trữ sau khi tỉnh lại, lại cắt mạch máu tự sát, tâm tình vô cùng bất ổn định, vì thế…”



Trong thoáng chốc, ta nhìn thấy lo lắng trong ánh mắt của Hiên Viên Dực, xem ra, Hiên Viên Dực cũng không phải như lời hắn đã nói, làm sao có thể quên tình cũ được cơ chứ.



Ta cầm lấy cái chén trên bàn, ung dung thản nhiên.



Hiên Viên Dực quay sang nhìn ta, ta biết hắn muốn nói gì, vì thế không đợi hắn mở miệng, ta đã nói với tên thị vệ kia: “Trở về nói cho Thượng Quan đại nhân, bệ hạ lập tức hồi cung.”



Ta vừa nhìn Hiên Viên Dực thở phào nhẹ nhõm, vừa uống rượu.



Hiên Viên Dực đợi hồi lâu cũng không thấy ta có hành động gì, “Lân Nhi, chúng ta hồi cung đi.”



Ta buông chén rượu, “Ta đêm nay ở đây, không trở về cung, miễn cho bị nhìn thấy.”



Hiên Viên Dực nhìn ta một chút, muốn nói gì đó mà lại thôi, đến lúc nghe thấy người bên ngoài thúc giục, hắn mới thở dài, đẩy cửa đi ra.



Sau khi tiếng vó ngựa của Hiên Viên Dực dần dần biến mất, ta dùng hết sức ném chén rượu trên tay. Chén rượu đập vào tường, từng mảnh nhỏ bắn ra xung quanh, rơi vãi trên tấm thảm thêu hoa tinh xảo.



Một chữ, loạn.



“Ly Tuyết Trữ… Ngươi quả nhiên không phải đèn sắp hết dầu, nhưng mà ta cũng sẽ không đơn giản mà buông tay đâu.” Ta đứng lên mở cửa sổ, nhìn trăng tròn trên trời đen, “Dực, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng…” Ta nhẹ giọng lầm bầm.