Chỉnh Cổ

Chương 38 :

Ngày đăng: 15:40 18/04/20


Hiên Viên Dực đi rồi, chỉ để lại một căn phòng đầy khí lạnh. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng ồn ào của khách làng chơi đến Ngưng Nguyệt Lâu tìm hoa, cùng từ ngữ *** mị khiêu khích của các kỹ nữ đang trêu ghẹo khách, cho dù đã ở trong phòng ngăn cách, nhưng tâm tình ta vẫn khó chịu cực kỳ. Đêm nay ta kiên quyết sẽ không hồi cung, dứt khoát trụ ở Ngưng Nguyệt Lâu, Hiên Viên Dực bên mình có ba nghìn người đẹp thì trong lâu của ta cũng có không ít mỹ nữ.



Ta gọi quy nô đi hâm lại bầu rượu, rồi trong lúc đợi bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian. Lúc này, bên ngoài truyền đến một đống âm thanh hỗn độn, hình như là có người uống say náo loạn, đập bàn phá ghế. Ta cau mày, “Gọi quản sự tới đây cho ta, đêm nay cũng không cho ta yên ổn được sao?”



Quản sự Ngưng Nguyệt Lâu tiến đến gõ cửa, thấy bộ mặt âm u của ta, mồ hôi lạnh cứ túa ra như mưa.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà làm khách nhân đến Ngưng Nguyệt Lâu đập phá? Có mỗi chuyện ấy cũng không xử lý thỏa đáng, ta muốn biết lương bổng mỗi tháng cho quản sự Ngưng Nguyệt Lâu ngươi để làm gì?” Quản sự đáng thương bị ta biến thành cái bao trút giận, chỉ dám im lặng đỡ đạn. Cái này không thể trách ta, trách hắn số xui ấy.



“Hồi bẩm công tử, sự việc đêm nay là đột nhiên phát sinh. Hoa khôi Mộng Tình vốn sẽ đêm nay lên đài hiến nghệ, nhưng nàng lại sốt cao không dậy nổi, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ biểu diễn. Những người vì muốn thấy Mộng Tình biểu diễn đã hao tổn rất nhiều tâm cơ nên bây giờ bất mãn, làm loạn như vậy…” Tuy lúc đầu bị ta dọa cho một trận không nhỏ, nhưng ngay sau đó lại khôi phục thần thái bình thường, quả không hổ là nhân tài ta tự mình chọn ra.



“Nga?” Ta nhíu mày, “Nháo đã lâu vậy mà không chịu giải tán sao? Ta thấy là bọn chúng cố tình đập phá?”



“Công tử, người xem có muốn hay không…?”



Không đợi quản sự nói xong, ta đã cắt đứt đề nghị của hắn, “Chuyện đơn giản vậy cũng phải nhờ đến thế lực quan phủ, Long Tự Thương thế nào lại vô năng như vậy? Để bọn chúng nháo rồi nhờ quan binh tới thu dọn tàn cục, như vậy khách nhân sao còn dám tới Ngưng Nguyệt Lâu tiêu khiển!”



“Chủ tử giáo huấn rất đúng, nhung mà bây giờ phải làm sao mới tốt? Đêm nay khách quan đến xem rất đông, số hộ viên (bảo vệ) sẽ không đủ để khống chế hết, mà Mộng Tình thật sự là không thể cố sức hơn được nữa, đừng nói là múa, ngay cả đứng cũng không được…”



Ta trầm mặc một lúc, “Đi xuống nói cho đám khách bên dưới, bảo bọn hắn an tâm đừng nóng nảy nữa, Ngưng Nguyệt Lâu đã an bài một màn biểu diễn còn nổi trội hơn cả Mộng Tình.”



“Chẳng lẽ là…” Ánh mắt quản sự bỗng sáng lên, tràn ngập chờ mong.



“Đã biết mà còn chưa xuống chuẩn bị à?” Ta liếc xéo hắn một cái.
Ta thở dài, thứ làm cho nam nhân cảm thấy sảng khoái nhất chính là thỏa mãn ham muốn chinh phục, “Công tử tướng mạo phi phàm, cử chỉ ăn nói cũng thể hiện con người, người xuất sắc như vậy, nếu là người Hiên Viên, Lân Nhi không có khả năng không nhận ra.” Ta ngụ ý hắn thật sự không phải là người Hiên Viên.



“Công tử thân ở đất khách, lấy việc hành sự không gây chú ý người khác làm ưu tiên, hà tất để một kẻ như Lân Nhi làm hỏng chính sự? Lân nhi mặc dù không biết thân phận của công tử, nhưng vì lo nghĩ cho công tử, thỉnh người nên mau mau rời đi.” Người này không biết là địch hay bạn, ta tạm thời không muốn đắc tội, nên miệng khuyên hắn mau chóng rời đi, nhưng đầu lại tính toán sau này sẽ điều tra thân phận hắn.



Ta vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa truyền đến, “Công tử đã tắm xong rồi sao?” Quản sự thấy ta trong này một hồi lâu không có tiếng động, nên quan tâm hỏi han.



Ta cố ý không lên tiếng trả lời, tiếng gõ cửa lại càng dồn dập.



Nam tử kia hiển nhiên minh bạch ý tứ đuổi khách, lộ ra một nụ cười nhạt, rồi nhân lúc ta không để ý, kéo ta vào lòng rồi hôn lên môi.



Ta kinh ngạc trợn tròn hai mắt, phản ứng đầu tiên là cố sức đẩy hắn ra, sau đó vung tay lên cho hắn một cái tát. Nhưng mà tay của ta lại bị hắn bắt lại, hắn kéo ta lại, cúi đầu bên tai nói nhỏ, hơi thở ấm áp mang theo thanh âm trấn tĩnh.



“Ta là Tần Liệt, nhớ kỹ tên này, sẽ có một ngày ngươi trở thành người của ta.”



Nói xong hắn liền theo cửa sổ vọt đi, khinh công tốt như vậy có xưng là Lăng ba vi bộ (*) cũng không có gì quá đáng, so với Hiên Viên Dực cũng sàn sàn như nhau.



Tần Liệt chân vừa ly khai thì quản sự cùng một đám thị vệ phá cửa vào, thấy ta giật mình còn thân đang quấn khăn tắm, tức thì đều quỳ xuống thỉnh tội.



Ta phất tay cho bọn họ lui ra ngoài, còn mình thì ngồi trước bàn xoa bóp cái trán đang đau nhức.



“Tần Liệt… Quốc chủ nước Tây tần, sao lại là hắn…”