Chinh Phu
Chương 12 :
Ngày đăng: 13:51 18/04/20
Thích Doãn Dương tỉnh lại từ trạng thái cực độ suy yếu.
Mặc dù ý thức của hắn đã từ từ hồi phục, nhưng mà tứ chi giống như bị người tháo ra thành trăm mảnh mà lại quên gắn về vậy, cả người đau đớn đến vô lực.
Hắn yếu đến nổi gần như ngay cả hơi sức để mở hai mí mắt ra cũng không có, định nhắm hai mắt lại và tiếp tục nằm, nhưng chuyện đã từng xảy ra trước khi hắn hôn mê lại hiện lên trong đầu.
Nghĩ đến hắn bị trúng kế, bị nghĩa muội mà mình tin tưởng hảm hại, người bị thương nặng, cũng nghĩa đến hắn bị thương nhưng lại có thể một đường đi tới vùng núi rừng xa lạ, cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa mà ngã xuống đất, mà lúc ý thức của hắn sắp rơi vào tình thế tối tăm không có ánh sáng, hắn mơ hồ nghe được tiếng bước chân, cho rằng sát thủ đã đuổi theo.
Khi đó hắn cố gắng duy trì tỉnh táo, vứt bỏ chút sức lực cuối cùng của mình để chế trụ đối phương, lại phát hiện nàng chỉ là một cô nương xa lạ, rồi sau đó lập tức lâm vào hôn mê…..
Là vị cô nương kia đã cứu hắn?
Thích Doãn Dương vừa mới nghĩ như vậy, bên tai liền truyền tới cuộc đối thoại giữa hai nữ nhân.
“Mạt Mạt à, bây giờ nên làm gì?”
“Mẫu thân đừng lo lắng, mới vừa rồi không phải đại phu đã nói rồi sao? Thật may là dường như vị công tử này căn bản có võ công thâm hậu, thân thể cường tráng, hơn nữa lại được chữa trị kịp thời, cho nên sẽ không chết. Chỉ là hắn bị trọng thương, nên giờ phút này tương đối yếu, phải tịnh dưỡng thật tốt để chữa thương mới được.”
“Mạt Mạt, không phải con muốn chứa chấp hắn chứ?”
“Dĩ nhiên, nếu không chẳng lẽ muốn con ném hắn ra ngoài?”
“Nhưng……Lại còn không biết lai lịch của hắn…..”
“Mẹ, mặc kệ như thế nào, hắn bị trọng thương, chẳng lẽ chúng ta lại thấy chết mà không cứu sao?”
“Ai….Ý ta không phải như vậy, đúng là nên cứu người, nhưng mà con cũng phải chú ý tới thanh danh của con chứ! Con còn chưa gả, lại nhặt một nam tử không rõ lại lịch về, chỉ sợ không thể cắt đứt được lời ra tiếng vào ở bên ngoài.”
“Hừ, Đinh Mạt Mạt con làm việc quang minh lỗi lạc( minh bạch rõ ràng), có cái gì mà phải sợ người ta khua môi múa mép chứ? Nếu như thấy người bị thương lại bỏ mặc, vậy con mới phải lo lắng mình rơi vào cảnh thấy chết mà không cứu, bị tiếng xấu là người lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói) đấy !”
Nghe đến đó, Thích Doãn Dương cảm thấy chắc chắn là vị cô nương tên là Đinh Mạt Mạt kia đã cứu hắn, mà mới vừa rồi hắn nghe qua những lời này, tính tình của nàng phải rất thẳng thắn, là một cô nương tốt vừa thiện lương lại nhiệt tâm!
“Nữ biết rõ mình đang làm chuyện gì, mẹ cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, được không?” Đinh Mạt Mạt gợi lên một nụ cười nhạt, mở miệng trấn an cảm xúc của mẫu thân.
Mắt thấy thái độ kiên định của nữ nhi, Lư Thu Tuyết cũng chỉ có thể bắt đắt dĩ mà than thở.
Không có người thân? Lần này lại phiền phức rồi.
Nàng vốn nghĩ muốn thông báo cho người nhà của hắn để đoán hắn về dưỡng thương, thứ nhất tránh người nhà của hắn vì không rõ tin tức của hắn mà lo lắng, thứ hai mẫu thân cũng không cần lo ngại người ở bên ngoài sẽ bí mật nói lời nhiều ra tiếng vào, không ngờ hắn lại không có người thân.
“Đã như vậy, Thích công tử hãy ở lại đây để dưỡng thương đi!” Đinh Mạt Mạt sảng khoái nói.
“Như vậy….Có thể hay không…..gây thêm phiền toái cho cô nương?” Thích Doãn Dương hỏi.
“Đừng lo lắng, không có phiền toái gì, Thích cong tử chỉ cần an tâm chữa thương là được.”
Nếu nàng đuổi hắn ra ngoài vì sợ lời đồn đại, chuyện đấy sẽ khiến nàng khinh thường, khi dễ mình. So với những lời ra tiếng vào kia, mạng người quan trọng hơn nhiều.
“Vậy thì….Đa tạ cô nương rồi….”
“Đừng khách khí, Thích công tử bị trọng thương chưa khỏi, hay là nghĩ ngơi nhiều hơn một chút đi!”
Thích Doãn Dương suy yếu gật đầu một cái, nhắm mắt lại lần nữa, rất nhanh lại lâm vào cảnh ngủ mê man.
Đinh Mạt Mạt nhìn khuôn mặt đang ngủ mê kia nhưng vẫn giữ được mày rậm thâm tỏa cùng gương mặt tuấn tú, không nhịn được suy đoán đến cuối cùng thì hắn có thân phận và lai lịch gì?
Cho dù lúc này trừ tên họ của hắn ra, còn lại thì hoàn toàn không biết gì hết, nhưng vừa rồi hắn lại băn khoăn vì mình có thể sẽ gây thêm phiền toái cho nàng, chắc là không phải người lãnh huyết và ích kỷ, vậy khiến nàng càng thêm cảm thấy không hối hận khi cứu hắn.
Chỉ là nàng không khỏi cảm thấy tò mò, muốn biết cuối cùng thì đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Là ai lại có lòng dạ độc ác như thế, có ý muốn cướp tính mạng của hắn?
Vừa rồi thấy hắn không có ý định muốn nói thêm, nhất định là tương đương với việc gặp phải đau thương kịch liệt rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng của Đinh Mạt Mạt lại dâng lên một chút xúc động, muốn đưa tay vuốt mi tâm( ấn đường) nhăn nheo của hắn, thậm chi ngay cả tay cũng thật sự đưa ra.
Khi nàng ý thức được nàng đang cử động tay thì thoáng chốc dừng lại ở không trung, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng chủ động muốn đụng vào một tên nam tử!
Cỏ thể là thấy ánh mắt hắn quá uất ức, vả lại thân còn bị trọng thương thiếu chút nữa là ngay cả mạng sống cũng không còn lại gặp phải quá nhiều bất hạnh, chuyện này khiến nàng nhất thời đồng tình, mới có thể có cử chỉ khác thường như vậy!
Đinh Mạt Mạt vội vã thu tay về, tâm tư có chút lúng túng, sau khi thâm sâu liếc hắn một cái, mới xoay người rời khỏi phòng.