Chinh Phu
Chương 21 :
Ngày đăng: 13:51 18/04/20
Tuy rằng đại phu nói không cần lo lắng cho tính mạng của Thích Doãn Dương , nhưng việc hắn bị trọng thương cùng suy yếu, vẫn khiến Đinh Mạt Mạt không dám xem thường.
Nàng không chỉ phái một gã sai vặt phụ trách chăm sóc, còn cẩn thận chọn một nha hoàn linh hoạt phụ trách sắc thuốc, trừ lần đó ra, chỉ cần nàng không có việc, sẽ tới đây thăm hắn.
Một ngày này, Đinh Mạt Mạt tuần tra hết Mã Trường, đến lúc quay lại gia trang chợt nghe nói Thích Doãn Dương đã uống thuốc ở hai khắc trước, hình như khí sắc cùng thể lực đã khôi phục lại khá tốt.
Tin tức này khiến cho tâm tình của nàng vui vẻ lên, thân thể của hắn phục hồi lại như cũ, tình hình này không tồi so với mong đợi.
Vốn dĩ hắn suy yếu đến mức dường như ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng có thể làm hao tổn hết hơi sức của hắn, đừng nói là đứng dậy, chỉ là bây giờ mới là ngày thứ năm, đã có khởi sắc rõ ràng, thật sự là quá tốt.
Đinh Mạt Mạt quyết định thăm dò quá khứ của hắn, vừa vào phòng, chỉ thấy Thích Doãn Dương đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, thoạt nhìn như đang vận công trị thương.
Nàng đứng lặng im bên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hắn, tuy rằng đến giờ hắn vẫn không hề đề cập đến lai lịch của mình, nhưng mà nàng vẫn cho rằng hắn là người tốt.
Một người phát ra khí chất thần vận ( say mê hấp dẫn) thì không lừa người được, cảm thấy trên người của hắn không có một chút hơi thở thô bạo hung tàn, vì vậy nàng tin tưởng hắn tuyệt đối không phải là một ác đồ làm xằng làm bậy.
Sở dĩ hắn không đề cập đến mọi thứ về mình, nhất định là có cái gì đó khó nói nên lời, nàng cũng không muốn truy hỏi đến cùng làm cho người khác khó chịu, dù sao chỉ cần nàng xác định được hành động cứu người của mình là đúng, vậy là đủ rồi.
Mắt thấy Thích Doãn Dương còn đang vận công trị thương, Đinh Mạt Mạt vốn định rời khỏi, nhưng ánh mắt của nàng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của hắn không cách nào dời đi, thậm chí ngay cả hai chân của nàng cũng giống như rễ mọc ở cạnh cửa, nửa bước cũng không thể chuyển động.
Nhìn ánh mắt chuyên chú kia của hắn, cũng không biết tại sao, bỗng dưng nàng nhớ lại năm ngày trước hắn ngất ở trên người của nàng, tình cảnh thân thể hai người dán chặt vào nhau, cũng nhớ lại hơi thở thân mật của hắn phả vào da thịt trên cổ của nàng, làm dâng lên từng đợt cảm giác khác thường……..
Khuôn mặt của nàng nóng lên, sự lúng túng cùng xấu hổ cùng dâng lên trong lòng.
Trời ạ, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Ngày đó, hắn bị thương hôn mê, cũng không phải cố ý cợt nhã nàng, huống chi chuyện này trừ nàng ra, không có ai biết được, vì vậy tốt nhất nàng nên mau quên chuyện này đi, đừng luôn luôn để ở trong lòng.
Chỉ là……tâm tư rối loạn vì một nam tử, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải…
Ai nha, đây là thế nào? Tại sao tâm tư của nàng lại đi vòng qua búi tóc vậy?
Đinh Mạt Mạt cắn môi có chút ảo nảo, thật sự là không có cách khống chế suy nghĩ của bản thân. Nàng vội vã hít một hơi sâu, ép buộc mình không được suy nghĩ nhiều.
Sau khi nàng liếc Thích Doãn Dương một cái, định nhẹ nhàng rời khỏi, để tránh lại quấy rầy hắn, hại hắn phân tâm. Dù sao thì vận công trị thương sợ nhất là bị người ta quấy rầy, nếu sơ ý một chút sẽ Tẩu Hỏa Nhập Ma, vậy thì nguy rồi.
“Nghe nói đối phương có thân phận không rõ ràng, làm như vậy cũng có chút mạo hiểm chứ?” Một người nam nhân khác tên là Chu Đại Vĩ lớn tiếng nói.
“Có nam nhân là tốt rồi, còn quan tâm lại lịch sao? Nếu có nhiều băn khoăn như vậy, không phải sẽ mất cơ hội từ trên trời rơi xuống này sao?” Tưởng Kiệt Vũ cười mỉa đầy ác ý.
“Không phải chứ? Nàng phải dùng tới loại thủ đoạn này mới có thể tìm được vị hôn phu sao?”
“Tin ta, sử dụng loại thủ đoạn này cũng không nhất định sẽ thành công! Nói không chừng một khi người ta chữa khỏi thương thế, lập tức vội vã trốn mất, chạy trốn khỏi ma chưởng của nàng!”
Lời nói của Tưởng Kiệt Vũ lại lần nữa đưa bọn họ tới một đợt châm biếm, đồng thời cũng khiến sự bực mình trong lòng của Đinh Mạt Mạt thoáng chốc lại dâng lên.
Mấy nam nhân này cũng quá đáng ghét rồi, nàng không lên tiếng, là hy vọng bọn họ có thể tự thấy mất mặt mà câm miệng lại, không ngờ lại càng nói càng quá đáng!
Tưởng Kiệt Vũ liếc nàng một cái, thấy sắc mặt của nàng không vui, lại càng thêm đắc ý ở trong lòng.
Chu Vĩ Đại ở bên cạnh còn nói: “Nhưng nếu người nọ thật sự bỏ chạy, chẳng phải nàng sẽ tiền mất tật mang sao? Dù sao mấy ngày cũng xài không ít tiền để xem bệnh cho người kia chứ?”
“Vậy cũng không còn biện pháp, ai bảo nàng đáng sợ như vậy, một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các cũng không có, nếu không làm sao có thể đã mười tám tuổi rồi, còn chưa có nửa nam nhân dám theo đuổi chứ?”
Sau khi Tưởng Kiệt Vũ ác ý giễu cợt xong, đang định cắn một quả lê trong tay, không ngờ một mũi tên nhọn chợt bay tới, không nghiêng không lệch bắn trúng vào hạt của quả lê!
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào mũi tên trên quả lê, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu như mũi tên này hơi lệch qua vài tấc nữa, vậy sẽ bắn trúng vào đầu của hắn!
Tưởng Vũ Kiệt quay đầu lại nhìn vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy trong tay của Đinh Mạt Mạt đang cầm đoản cung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi ngươi ngươi….Ngươi ngươi ngươi….”
Hắn chỉ tay về phía Đinh Mạt Mạt, tức giận muốn mở miệng mắng chửi, nhưng vì kinh sợ quá độ, hồn vẫn chưa trở lại hoàn toàn, lắp bắp thật lâu, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Đinh Mạt Mạt hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn bộ dáng uất ức kia của hắn, đôi mắt đẹp xẹt qua một chút khinh bỉ.
“Vừa rồi nói xấu rất lưu lót, bây giờ như thế nào? Đầu lưỡi bị cắn rớt rồi sao?”
“Ngươi—”