Chinh Phu

Chương 32 :

Ngày đăng: 13:51 18/04/20


Editor: Melodysoyani



Những chuyện suy đoán tiếp theo này cứ nổi lên trong lòng, giống như gai của từng loại dây leo đang trói vòng qua lòng của Đinh Mạt Mạt, để cho cảm giác đau đớn ở ngực kia càng thêm mãnh liệt.



Nàng chọt có chút kích đọng muốn mở miệng hỏi rõ ràng, muốn biết thân phận lai lịch của hắn, muốn biết hắn có trở về nữa hay không, muốn biết hắn có loại cảm giác gì với nàng, nhưng mà nàng sợ hắn sẽ không nói chuyện gì hết, càng sợ những vấn đề này sẽ khiến hắn gặp phiền phức.



Qua nhiều năm như vậy, nàng đã có thói quen suy nghĩ cho người khác, và cũng có thói quen đè nén tâm tình của mình, cho dù lúc này có rất nhiều cảm xúc trong lòng, nhưng một chữ cũng không thể hỏi.



Vậy mà, mặc dù nàng không hề nói gì, nhưng ánh mắt của nàng lại lộ ra vẻ cô đơn cùng luyến tiếc, để cho ngực của Thích Doãn Dương cũng căng thẳng theo.



Hắn nghĩ muốn nói cho nàng biết, hắn sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh nàng, nhưng mà lúc này thì hôn ức lúc nhỏ của hắn và nghĩa muội chưa được giải trừ, hắn còn chưa có tư cách nói ra những cảm giác của mình. Trước tiên chỉ có thể giải quyết hết tất cả vấn đề này, hắn mới có thể thản nhiên trở lại bên cạnh nàng.



Hai người đều có tâm sự riêng, cũng không có ai mở miệng nói chuyện, mặc dù rất vấn vương và luyến tiếc nhau, nhưng vì mỗi người đều có điều lo lắng và do dự nên chỉ có thể trầm mặt.



Chuyện lưu luyến khi phải rời khỏi như một tảng đá lớn, đè nặng ở trên ngực của hai người, không khí trầm mặt bao phủ bọn họ, gần như sắp làm người ta không thể thở nổi.



Một lát sau, Đinh Mạt Mạt cảm thấy im lặng như vậy thật sự có chút xấu hổ, nàng âm thầm hít một cái, cố gắng lấy lại tinh thần, ép buộc mình nặn ra một nụ cười.



“Thích công tử định rời đi vào lúc nào? Lần trước khi đại phu kê đơn thuốc vẫn còn lại đơn thuốc của hai ngày nữa, không bằng hãy dùng xong số thuốc này rồi hãy đi”



Đáy mắt của nàng lộ ra vẻ chờ mong, hy vọng hắn có thể ở bên cạnh nàng lâu thêm chút nữa, mặc dù là chỉ thêm một ngày nữa nhưng cũng rất tốt rồi.



Thích Doãn Dương nghe vậy chần chờ trong chốc lát.



Hắn vốn định sẽ lập tức rời đi vào sáng sớm ngày mai, nhưng…..Nhìn đôi mắt đẹp kia của nàng đang lộ ra vẻ chờ mong, hắn lại không thể nói ra quyết định ban đầu của mình.



Cuối cùng, hắn gật đầu một cái.



Lập tức vì nàng, ở lại thêm một ngày nữa đi!



……



Ngày kế, Đinh Mạt Mat ra cửa sớm hơn so với bình thường, cởi Truy Nguyệt đi tuần tra mã trường, mà sau khi Thích Doãn Dương uống thuốc xong, định tới luyện công một chút.
“Tốt lắm, tỷ hãy cất đi! Nếu Điền công tử đã thật lòng và có thành ý như thế, ngươi còn do dự gì nữa? Đây chính là nhân duyên tốt khó có được!”



Nếu Lư Thu Tuyết đã cầm ngân phiếu kia, như vậy Giang Phụng Nương sẽ xem như bà đã đồng ý.



“Tốt lắm tốt lắm, chuyện lớn cả đời cứ định như vậy đi, đây thật sự là do ông trời tác hợp!” Mặt mày Giang Phụng Nương hớn hở, chỉ là vừa nghĩ tới Đinh Mạt Mạt là một cô nương rất có chủ kiến, chỉ sợ chuyện này vẫn còn có chuyển biến.



Bà chuyển tròng mắt một cái, chợt có chủ ý.



“Nếu đã nhận ngân phiếu này, thì bên tỷ cũng cho Điền công tử một tín vật đi, coi như chính thức thành lập hôn sự này!” Giang Phụng Nương nói với Lư Thu Tuyết.



Điền Đại Khánh nghe vậy vội vàng khoát tay nói: “Không cần á…, không cần tín vật gì, nếu không nữa thì…Vậy thì lập một chứng cứ, nói rõ tương lai khi thành thân sẽ lấy mã trường làm hồi môn là được rồi.”



“Điền công tử thật đúng là kỹ lưỡng, ta nói Lư đại tỷ, tỷ lập tức làm cái chứng từ đi, coi như là hồi báo một tấm chân tình và thành ý của hắn đi!”



Thấy Giang Phụng Nương và Điền Đại Thánh ngươi một lời, ta một câu khuyên, mặc dù Lư Thu Tuyết cảm thấy vẫn còn có mấy phần chần chờ, nhưng vẫn đi lập chứng từ.



Thấy Điền Đại Khánh nhận lấy chứng từ, Giang Phụng Nương cười toét miệng, nghĩ thầm chắc hôn sự này sẽ không có biến đổi gì rồi.



“Chúc mứng á, đây thật sự là một chuyện vui cực kỳ lớn, kế tiếp có thể chọn một ngày lành tháng rồi, lúc các ngươi thành thân, cũng đừng quên tạ lễ người làm mai này!” Giang Phụng Nương cười ha hả nói.



“Nhất định, nhất định.” Điển Đại Khánh cười bảo đảm.



Mắt thấy bọn họ định rời khỏi, Thích Doãn Dương vội vàng lắc mình sang một bên, không để bọn họ phát hiện sự tồn tại của hắn.



Hắn nheo mắt lại, quan sát Điền Đại Khánh thêm mấy lần nữa, nghĩ đến người này còn muốn cưới Đinh Mạt Mạt làm thê tử, thì hắn có chút lích động  muốn bất chấp tất cả ngăn cản hôn sự này lại.



Coi như bỏ qua không nói đến “cảm xúc của cá nhân”, nghĩ đến người này lại mở miệng nói muốn lấy “Mã trường Đinh gia” làm hồi môn, mặc dù đã nói được lý do quang minh chính đại, nhưng trực giác của hắn nói tình huống này không đơn thuần như vậy.



Nhìn bóng lưng Điền Đại Khánh, hắn quyết định không thể không tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện!