Chinh Phu
Chương 41 :
Ngày đăng: 13:51 18/04/20
Editor: Melodysoyani
Sau khi rời khỏi Đinh gia, Thích Doãn Dương bám theo phía sau Điền Đại Khánh một đoạn. Công lực của hắn đã hoàn toàn hồi phục, nên chuyện theo dõi người khác vô cùng dễ dàng.
Sau khi nhìn thấy tên kia rời khỏi, mặt mày hớn hở khẽ ngâm nga một bài hát, nhìn dáng vẻ chói mắt này giống như dáng vẻ hài lòng khi mưu kế được thành công, càng khiến cho Thích Doãn Dương tin tưởng chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Hắn nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng nguy hiểm.
Nếu người này có ý đồ tổn thương Đinh Mạt Mạt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Vì biết rõ chân tướng của sự việc, Thích Doãn Dương cố gắng kiềm lại không vui trong lòng, đi theo Điền Đại Khánh trở về Điền gia ở thành Bắc.
Hắn sử dùng khinh công công, nhẹ nhàng và linh hoạt ẩn nấp trên cây đại thụ, xuyên qua cánh cửa sổ chú ý đến động tĩnh trong đại sảnh Điền gia.
Vừa tiến vào đại sảnh, Điền Đại Khánh lập tức đắc ý phao tin.
“Quá tốt ! Quá tốt! Có thể cứu được nhà chúng ta rồi!”
Một tên khác có dung mạo tương tự như Điền Đại Khánh trong đại sảnh, thoạt nhìn là một nam tử trẻ hơn hắn vài tuổi, nghe vậy lộ ra gương mặt mừng rỡ.
“Có thật không? Đại ca đã đàm phán thành công rồi sao?” Điền Trọng Sinh truy hỏi.
“Còn không thể là thật sao? Hôn sự đã được quyết định!”
“Đinh Mạt Mạt thật sự gật đầu chịu gả sao?”
“Hừ, ta cố ý dò hỏi thời gian ra cửa mỗi ngày của nàng, đặc biệt chọn lúc nàng không có ở nhà thì mới dẫn bà mai tới. Vào lúc này chuyện hôn sự đã được định, nàng cũng không thể làm chủ được.”
“Đại ca thật sự muốn lấy với nàng sao?” Điền Trọng Sinh nhịn không được hỏi.
“Không phải là ngươi đang nói nhảm chứ? Nếu như ta không muốn cưới, còn tới cửa cầu hôn làm gì?”
“Nhưng….Rõ ràng ngươi không hề thích nữ nhân kia, không phải sao?” Giọng nói Điền Trọng Sinh có chút chần chờ.
“Có thích nàng hay không rất quan trọng sao?” Điền Đại Khánh nhún vai một cái, lơ đễnh nói: “Ta không phải vì thích nữ nhân kia mới đến cửa cầu hôn, huống chi nữ nhân kia thì có gì đáng giá để mà thích chứ?”
Nghe giọng điệu khinh miệt này, đáy mắt Thích Doãn Dương ẩn hiện sự tức giận.
Lại là một tên khốn kiếp đáng chết, chỉ biết phê bình ác ý ở sau lưng người khác!
Nếu như người này không có ý gì với Đinh Mạt Mạt, thì tại sao lại tới cửa để cầu hôn chứ? Thậm chí còn ở trước mặt Lư Thu Tuyết, bài ra vẻ mặt thành khẩn cùng thật lòng.
Nhớ lại điều kiện về của hồi môn của bọn họ, lập tức Thích Doãn Dương đã có đáp án.
Hắn không chỉ không tin những lời đồn nhảm kia, thậm chí còn bất bình dùm nàng, nàng nghĩ, nàng sẽ vĩnh viễn nhở mũi tên trên tay hắn, một màn kia đã hù dọa Tưởng Kiệt Vũ và bọn người đáng ghét kia bỏ chạy.
Đang lúc Đinh Mạt Mạt đang đắm chìm trong tình cảnh của ngày hôm đó Lư Thu Tuyết lại ấp úng nói: “Nhưng….Mẫu thân đã lấy năm trăm lượng của người ta làm thù lao…”
Đinh Mạt Mạt nghe vậy đầu không ngừng đau nhức, không ngờ động tác của mẫu thân lại mau như vậy.
“Trả lại năm trăm lượng bạc là được, cùng lắm là đưa thêm cho đối phương xem như là tiền bồi thường.” Đinh Mạt Mạt không chút đau lòng nói.
Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, nàng không quan tâm mình tồn thêm chút ngân lượng.
“Nhưng….Vấn đề là….Mẫu thân đã lập chứng từ…”
“Cái gì?!” Còn lập chứng từ?
Trán Đinh mạt Mạt mơ hồ đang bị đau, không nhịn được thở dài.
Xem ra tình huống này còn khó giài quyết hơn so với nàng nghĩ, sớm biết như vậy thì ngày hôm này nàng đã không ra cửa, vậy thì có thể ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra rồi.
“Mẫu thân viết gì trên chứng từ?” Nàng hỏi.
“Đã…” Trên mặt Lư Thu Tuyết xẹt qua chút lúng túng, nhỏ giọng nói: “Đã viết, sẽ lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn….”
“Cái gì?!”
Đinh Mạt Mạt cực kỳ khiếp sợ, quả thật không thể tin vào ta mình.
Lấy Mã trường Đinh gia làm hồi môn? Đây không phải là chắp tay đưa tâm huyết của tổ phụ và phụ thân cho người khác sao?
“Làm sao mẫu thân….Làm sao lại có thể đồng ý chuyện bất thường như vậy chứ?” Đinh Mạt Mạt dậm chân vừa tức giận lại nóng nảy.
Mắt thấy phản ứng kịch liệt của nữ nhi, Lư Thu Tuyết càng thêm chột dạ.
“Ta….Thật ra thì ta cũng rất do dự, nhưng…..Nhưng liền…..” Lư Thu Tuyết cau mày thở dài, thật ra thì bà cảm thấy rất hối hận vì đã viết chứng từ một cách nhanh chóng như vậy.
Chỉ trách tính tình của bà dịu dàng lại mềm yếu, không giống nữ nhi quả quyết lại kiên cường như vậy, lúc ấy rõ ràng bà vẫn còn chần chờ do dự, nhưng cũng làm theo lời khuyên bảo của Giang Phụng Nương và Điền Đại Khánh.
Đinh Mạt Mạt nhắm mắt lại, thở phào một hơi, trước tiên là ép buộc mình tỉnh táo lại.
“Được rồi đến tột cùng thì đối phương là người nào?” Nàng mở miệng hỏi. Mới vừa rồi vì nàng liên tiếp gặp “vui mừng” nên đầu óc có chút choáng váng, căn bản quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Là Điền Đại Khánh của Trà hành Điền gia.”