Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 9 : Đại sự

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


1.



Sau gần một tháng cố gắng nâng cao hiệu suất, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết thành công. Trưởng phòng vui vẻ mời mọi người đi ăn liên hoan một bữa ra trò, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Nhã Nhi cũng cười đến khonog khép miệng lại được, lập tức chạy đến một góc gọi điện thoại.



Tút...



- Nhã Nhi! – Một hồi chuông còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm ấm mang theo ý cười của Thiên Lam. – Thế nào, đã xong việc chưa?



- Xong rồi xong rồi, hợp đồng đã ký xong rồi. Trưởng phòng mời mọi người đi ăn, lát nữa có lẽ sẽ rất náo nhiệt đó. – Cô kích động nhảy tưng tưng. – Anh thấy em có giỏi không? Không đúng, mọi người đều giỏi, bọn em đều rất lợi hại có đúng không?



- Ừ, mọi người đã vất vả rồi, trở về sẽ có thưởng. – Thiên Lam bật cười hùa theo cô. Xem ra một tháng này cũng không uổng, cô cũng bắt đầu biết đến công sức của tập thể rồi. Cô bé của anh thật sự đã lớn rồi!



- Em nói anh nghe, thời gian qua mọi người thật sự rất chăm chỉ đó, thường xuyên thức đến nửa đêm để bàn bạc, sáng lại dấy ớm đi tìm hiểu thị trường, chiều thì họp với đối tác, mỗi ngày đều rất bận rộn!



- Em lại không nghe lời rồi, anh đã nói là phải nghỉ ngơi đầy đủ cơ mà? – Thiên Lam cau mày.



- Em vẫn ngủ đủ 7 tiếng mà, anh yên tâm.



- Có sút cân không? Có mệt mỏi lắm không?



- Em ăn rất khỏe, có lẽ sẽ không giảm mất lạng thịt nào đâu. Làm việc như vậy tất nhiên là mệt rồi, nhưng em vẫn còn chịu được, không sao. Hơn nữa giờ đã xong rồi, có thể nghỉ ngơi được rồi.



- Em đấy, học gì không học lại học cái tính tham công tiếc việc của bố, đúng là không để người ta bớt lo được mà.



- Cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đã đặt ra, sau đó nhìn thấy thành quả mình đạt được, cái cảm giác đó rất tuyệt vời, anh không cảm thấy như vậy sao?



- Cũng bình thường. – Thiên Lam bình tĩnh nói.



Kỳ thực đối với công việc này thái độ của anh chính là có cũng được mà không có cũng không sao. Ngay từ nhỏ anh đã biết vị trí này là quyền lợi và cũng là trách nhiệm của anh, vì vậy anh đã học cách làm quen với nó, tiếp nhận nó va sống chung hòa bình với nó.



Có thể nói anh là một người không có ước mơ, bởi vì con đường tương lai của anh đều đã được định sẵn rồi, vừa sinh ra số phận của anh đã định sẵn là không thể có ước mơ, không cần có ước mơ và chính bản thân anh cũng không muốn tốn công sức vì những thứ viển vông. Ừm, nghe thì có vẻ thật bi thảm, nhưng kỳ thực cũng bình thường thôi, anh đã quen rồi. Một khi đã trở thành thói quen thì sẽ không còn cảm thấy bực bội hay khổ sở nữa. Cho nên công việc hay sự nghiệp gì đó không thể làm anh sụp đổ, nhưng đồng thời cũng không bao giờ đem tới niềm vui cho anh.



Cô nghe thấy câu trả lời nhàn nhạt của anh thì bĩu môi. Tuy rằng không hiểu rõ tường tận nhưng thông qua thái dodọ của anh với công việc cô có thể heiẻu được phần nào. Anh không thích kinh doanh, nhưng cũng không chán ghét nó, anh chỉ đơn giản là tuân theo sự sắp xếp của gia đình học cách để làm một doanh nhân mà thôi. Nhưng mà không sao, bất kể thế nào anh cũng có gia đình ở bên cạnh mà. Bố mẹ tự hào về anh, Thiên Kỳ sùng bái anh, còn có cô nữa, cô vô cùng yêu quý anh nha!



Anh từng nói, chỉ cần cô vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ. Vì vậy, vì anh, cô quyết định sau này mỗi ngày đều sẽ sống thật thoải mái thật hạnh phúc, như vậy anh cũng sẽ được hạnh phúc ha ha ha...



...



Khi mọi người đều đang vui vẻ sửa soạn hành lí chuẩn bị về nhà đoàn tụ với gia đình bạn bè thì một tin tức chấn động ập tới. Nhật Bản xảy ra động đất đặc biệt nguy hiểm, thiệt hại rất nghiêm trọng, tất cả các chuyến bay đều bị hủy bỏ, toàn đất nước rơi vào tình trạng cảnh giác cao độ với những cơn dư chân cso thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Ngày hôm đó cô đang buồn bực ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với bà Tống thì bỗng nhiên mọi thứ xung quanh đều run bần bật. Cô sợ tới mức đánh rơi cả điện thoại, sắc mặt trắng bệch đảo mắt nhìn không gian dần rơi vào hỗn loạn.




- Vậy mẹ muốn con phải làm sao thì mới tin đây? – Thiên Kỳ đau đầu.



- Không cần làm gì hết. – Bà Tống xua tay, kiên quyết ra lệnh. – Chia tay với Dạ Uyển ngay! Đợi Nhã Nhi trở về hãy thành tâm thành ý mà xin lỗi con bé, hừ!



- Mẹ!! – Sắc mặt Thiên Kỳ tối sầm, vừa giận dữ lại vừa uất ức. Mẹ hiểu lầm thì cũng thôi đi, nhưng anh mới là con trai ruột của mẹ cơ mà? Tại sao lại một mực bênh vực Nhã Nhi mà không chịu suy nghĩ cho hạnh phúc của anh? Từ nhỏ đến lớn luôn là vậy, nếu như không phải anh và anh trai trông giống hệt nhau thì anh đã hoài nghi mình là do bố mẹ nhặt được.



- Thiên Kỳ, lần này đúng là con đã sai rồi. Nhã Nhi tốt như vậy, con không nên phản bội con bé. – Ông Tống nãy giờ giữ im lặng cũng không nhịn được tiến lên vỗ vỗ bả vai Thiên Kỳ, thở dài. – Con hãy về phòng suy nghĩ cẩn thận đi, con đối xử với con bé như vậy có công bằng hay không.



- Nhưng mà con... - Thiên Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng anh biết có nói thế nào cũng vô dụng, bố mẹ đều một mực khăng khăng rằng anh có lỗi với Nhã Nhi.



- Bác trai, bác gái, hai người thật sự hiểu lầm rồi, Nhã Nhi và anh Thiên Kỳ không phải quan hệ đó đâu. – Nhìn ánh mắt ảm đạm của Thiên Kỳ, Dạ Uyển không nhịn được lên tiếng bênh vực anh. – Nhã Nhi cậu ấy...



- Dạ Uyển phải không? – Thiên Lam nhíu mày cắt ngang, lạnh lùng mở miệng. – Cô là bạn thân của Nhã Nhi nhỉ? Ừ, quả nhiên là bạn thân!



- Anh Thiên Lam, em...



- Đừng gọi tên tôi, tôi ghét người ngoài giọ tên tôi!! – Thiên Lam nhìn chằm chằm Dạ Uyển bằng ánh mắt sắc lạnh.



- Anh, sao anh lại như vậy, Dạ Uyển đâu có lỗi gì? – Thiên Kỳ tiến lên một bước chắn trước mặt Dạ Uyển, bất bình nhìn anh trai mình.



Thiên Lam cũng lười đôi co với đứa em trai luôn khiến người khác nhức đầu này, trực tiếp gọi người.



- Đưa cô gái này ra khỏi đây!



- Anh, anh đừng quá đáng, Dạ Uyển...



- Câm miệng! – Thiên Lam gằn từng tiếng, quét mắt qua Thiên Kỳ, lập tức khiến cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng bàn tay vẫn cố chấp siết chặt không buông. Thiên Lam thấy vậy thì thoáng nhếch môi, chậm rãi nói. – Lập tức rời khỏi đây hoặc trở thành gián điệp bị đuổi khỏi công ty, không bao giờ ngẩng đầu lên được, em chọn hay là để cô ta tự chọn?



- Anh, anh không thể làm như vậy.



- Em có thể thử xem anh có thể hay không. – Thiên Lam trầm giọng cảnh cáo, ánh mắt chuyển sang Dạ Uyển đang run rẩy sau lưng Thiên Kỳ. – Đi hay không?



- Em... em đi. – Dạ Uyển bị ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Lam dọa đến vã mồ hôi, lùi lại từng bước.



- Dạ Uyển, em về trước đi, anh sẽ tìm cách xử lí. – Thiên Kỳ vỗ nhẹ lên bàn tay Dạ Uyển trấn an, hiếm khi nghiêm túc như vậy. – Tin tưởng anh!



Dạ Uyển vừa đi, Thiên Lam cũng lười quản Thiên Kỳ, lập tức xoay người trở về phòng.Bây giờ anh chỉ lo lắng cho cô nhóc kia thôi. Cô hẳn là vẫn chưa biết được tin tức, nhưng sớm muộn khi trở về cũng sẽ biết thôi. Nếu như cô thương tâm, nếu như cô khóc, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà gây ra những chuyện không thể tưởng tượng được mất.



------------------------------------------------------------------