Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 8 : Đi công tác

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


1.



Nhân lúc không có ai chú ý, cô đảo mắt một vòng, cái mông dịch lại gần Dạ Uyển ngồi bên cạnh, sau đó quay ngoắt đầu lại thì thầm.



- Này, hôm nay cậu làm sao thế? Đầu óc cứ như trên mây!



- Mình chỉ đang suy nghĩ một số việc thôi. – Dạ Uyển chột dạ cúi đầu, trả lời có hơi hấp tấp.



- Ồ, suy nghĩ cái gì? – Cô nhướn mày.



- Cái đó... - Dạ Uyển ấp úng, mất tự nhiên nói. – Đang là giờ làm việc, để lúc khác nói.



- Không sao không sao, cậu cứ nói đi, nếu bị bắt quả tang mình gọi anh trai là được. – Cô xua tay.



- Không phải cậu rất quyết tâm muốn làm một nhân viên mẫu mực à? – Dạ Uyển liếc mắt bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.



- Vốn là như vậy, nhưng anh trai nói không cần ép buộc chính mình, vui vẻ là tốt rồi.



- Aizzz... anh trai cậu đúng là nuông chiều cậu đến không ai nói nổi rồi. – Dạ Uyển lắc đầu cảm thán. Cô cũng nhìn ra được người anh trai này của Nhã Nhi rất có vấn đề. Nhìn Thiên Kỳ xem, như vậy mới là tình anh em thuần khiết đấy, còn Thiên Lam này... nói sao đây, cô thấy nhất định là trong lòng anh có ý đồ bất chính. Thế nhưng mấy lần cô nói bóng nói gió với Nhã Nhi đều bị cô ấy cười híp mắt gạt đi khiến cô bắt đầu nghi ngờ, là do cô ấy quá tin tưởng vào người anh trai vạn năng của mình hay là...



- Này, lại ngẩn người cái gì hả? – Cô huých Dạ Uyển một cái, nhíu mày muốn nói gì đó.



- Đúng rồi, mình phải đi in tài liệu đây, cậu từ từ làm việc nhé! – Dạ Uyển như đoán trước cô sẽ không chịu dễ dàng buông tha, đứng bật dậy chuồn đi mất tiêu.



Nhã Nhi ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng Dạ Uyển, bàn tay bất giác xoa xoa cằm. Cô đánh hơi thấy mùi mờ ám, không lẽ là chuyện tình cảm? Là ai? Tống Thiên Kỳ? Gần đây hai người này rất hay lén lén lút lút, có vẻ đáng nghi. Nghĩ vậy, Nhã Nhi hơi cau mày, sắc mặt có chút không vui. Nếu như thật sự giữa bọn họ có cái gì mập mờ thì cô nhất định sẽ không tha cho hai người này, hừ! Cô sẽ mách anh trai, mách bố mẹ, mách hết tất cả mọi người để cái tên Tống Thiên Kỳ kia bị tụng đến chết. Dám lén lút yêu đương sau lưng cô, anh coi cô là người đã chết sao chứ?



...



Mà ở một góc khác, Dạ Uyển vừa chờ tài liệu in ra vừa suy nghĩ mông lung. Không phải cô muốn giấu diếm Nhã Nhi, chỉ là... chính là không biết phải nói như thế nào. Thiên Kỳ bảo để anh lo, nhưng nói thật là cô không tin tưởng khả năng của anh một tí nào. Đúng như Nhã Nhi nói, hai anh em nhà họ Tống giống như hai thái cực trái dấu vậy, một người khiến người ta an tâm đến kì lạ, một người lại không bao giờ làm người ta bớt lo được.




- Ngồi máy bay có mệt không?



- Em không mệt, em rất khỏe mạnh! Em sẽ làm việc thật chăm chỉ! – Cô giơ tay hứa, bày ra bộ dáng quyết tâm hừng hực khiến trưởng phòng đi đằng trước không nhịn được bật cười, đúng là một cô nhân viên đáng yêu!



- Chăm chỉ là tốt, nhưng đừng gắng sức quá, nếu để bản thân bị ốm anh sẽ phạt em đó!



- Anh đừng lo, em đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mà.



- Ừ, thế thì tốt. – Thiên Lam mỉm cười hài lòng, bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp. – Nhã Nhi, đợi em đi công tác về, anh có chuyện muốn nói với em.



- À? – Cô nhíu mi, sau đó như hiểu ra điều gì nở một nụ cười thật tươi. – Là chuyện vô cùng quan trọng sao?



- Ừ, vô cùng quan trọng.



- Em biết rồi, em sẽ hoàn thành công việc thật xuất sắc rồi mau chóng trở về để nghe anh nói chuyện vô cùng quan trọng. – Cô cười híp mắt, trịnh trọng gật đầu.



- Ừ, ngoan! – Thiên Lam mỉm cười hài lòng.



...



Từ sau khi Nhã Nhi đi công tác, ông Tống mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình, động viên tinh thần con gái cưng. Bà Tống lại càng khoa trương hơn, một ngày ba bữa đều gọi điện quốc tế đặt cơm hộp đầy đủ dinh dưỡng đưa đến tận phòng, chỉ cần cô bỏ thừa một cọng hành thôi sẽ khiến bà lo lắng đến nửa ngày, khiến Nhã Nhi bé nhỏ sau mỗi bữa cơm đều phải đi bộ mấy vòng mới có thể tiêu hóa hết, nhưng cũng vì vậy mà trong khi mọi người đều làm việc vất vả đến gầy rộc cả đi thì cô lại ngày càng hồng hào xinh xắn. Trưởng phòng thấy vậy chỉ có thể thở dài cảm thán, người ta là tiểu công chúa, đãi ngộ tất nhiên là có sự khác biệt a~



Đối với phản ứng có phần thái quá của bố mẹ, Thiên Kỳ trực tiếp lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ. Dù sao anh có nói cũng chỉ càng tô đen thêm cái danh hiệu "anh trai vô trách nhiệm" mà thôi.



Thiên Lam thì chỉ biết cười cuwòi lắc đầu. Anh vẫn biết bố mẹ mình rất yêu thương cô con dâu được nhận định từ nhỏ này nhưng cũng không thể nói gì, ai bảo cô nhóc ấy đáng yêu đến thế, khiến người ta không thể không mềm lòng. Hơn nữa, anh làm gì có tư cách nói ai, chính anh không phải cũng không thể ngừng quan tâm tới cô được hay sao? Mỗi ngày đúng giờ đều lên mạng cùng cô trò chuyện, chỉ cần muộn vài phút không nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì toàn thân bắt đầu bồn chồn không yên. Aizzz... chỉ có thể nói, cô nhóc này đúng là quá lợi hại!



------------------------------------------------------------------