Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 141 : Tế phẩm 2
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Cuối cùng Đường Khanh mặc cả thất bại, chỉ có thể nhận mệnh xuống mộ địa mà thôi. Đương nhiên, bởi vì Sở Ca vốn tính lười nhác, vì cơ hội xuống mộ địa lần này, cô ta đã hao hết tâm tư lấy lòng Giáo sư Trần trước đó, rốt cuộc vào một khắc cuối cùng quyết định nhân số kia, tên cô ta đã được thêm vào danh sách.
Cũng may ba ngày này vẫn đủ cho cô chuẩn bị, nói thế nào cũng là người từng đi một vòng quanh tu tiên giới, tuy hiện giờ linh khí ở thế giới này khá loãng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có gì, vẽ một số loại bùa cơ bản cô vẫn biết, hơn nữa Sở gia cũng có không ít bảo bối, mang theo người phòng thân cũng là lựa chọn không tồi.
Sáng sớm ba ngày sau, bởi vì mộ địa cách thành phố G khá xa, nên từ lúc trời còn chưa sáng, cô đã ngồi lên xe do trường học sắp xếp hướng thẳng đến sân bay, sau đó quanh co nhiều lần đi thành phố có mộ địa.
“Chưa thấy ai vội vàng đưa tới cửa cho người ta ăn như thế.” Đường Khanh hết sức đáng thương ngồi cuối ô tô, tội nghiệp nói với hệ thống.
Hệ thống nói: “Đã thấy nhân viên giao cơm hộp chưa? Không phải đều vội vàng đưa ăn hả.”
“Nhân viên giao cơm hộp người ta có tiền lương! Hơn nữa, đó cũng không phải tự đưa mình cho người ta ăn, bọn họ chỉ là chân chạy! Đâu giống ta, ngồi máy bay ngàn dặm đưa ăn chứ!”
“Ồ, ngươi cũng có tiền lương nha, yên tâm, điểm tích lũy của mấy thế giới này rất cao. Nếu thật sự không được, đến lúc đó ta cho ngươi một viên linh đan. Yên tâm, giá hữu nghị, sẽ chiết khấu cho ngươi.”
Tuy là thế giới hiện đại, nhưng có thể có loại giả thiết nam chính là Đại Tư Tế này, mộ địa khẳng định cũng không đơn giản. Tiểu thuyết trộm mộ cô cũng từng xem, nhưng chính vì đã xem nên cô mới càng nghĩ càng sợ, “Vậy ngươi hiện tại liền bán linh đan cho ta đi, ví dụ như loại đan dược khiến yêu ma quỷ quái không thể tới gần, sau đó ta cũng không nhìn thấy được bọn họ ấy.”
Hệ thống: “…… Trong gian hàng tạm thời chưa có loại đan dược hèn nhát như thế.” Nói xong, hắn đột nhiên phát hiện một việc, không khỏi hơi kinh ngạc nói: “Khanh Khanh, ngươi sợ xuống mộ địa, kỳ thật là sợ thứ bên trong đó đúng không.”
Tâm sự bị nói toạc ra, Đường Khanh cũng không phủ nhận, ngược lại nói: “Vô nghĩa, bánh chưng* (từ lóng chỉ xác ướp) ngươi có biết không? Cái thứ quỷ đã chết mấy ngàn năm còn có thể nhảy nhót này, còn sẽ tấn công ngươi nữa, ồ, còn có các loại sinh vật nhỏ khác, có lẽ là nhện, có lẽ là sinh vật biến dị hoặc là cái quỷ gì khác! Phải biết rằng tư liệu thế giới cũng nói, mộ địa cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ nữ chính, những người khác đều mất mạng nha! Ta sợ hãi thì sao vậy! Ta sợ hãi cũng là bình thường nha.”
Hiện giờ cô không có linh lực, hơn nữa thân thể này cực kỳ vô dụng, yếu đuối mong manh như thế, sao có thể là đối thủ của mấy thứ trong mộ kia.
Hệ thống không nghĩ tới cô sẽ thành thật như vậy, ngược lại không còn lời nào để nói.
Lười giải thích nhiều, cô nói: “Các cậu nghiên cứu của các cậu, tớ làm của tớ.” Nói xong, tiếp tục đào, ngay khi Giáo sư Trần bên kia hết đường xoay xở, việc đào bới của cô cuối cùng cũng có chút kết quả.
“Giáo sư, Sở Ca bên kia đào được đồ!”
Theo tiếng kinh hô, mấy giáo sư lúc trước còn do dự đồng loạt đi tới.
Đây là một phiến đá, bởi vì chỉ lộ ra một góc, không ai biết phiến đá này rốt cuộc lớn bao nhiêu, hơn nữa hoa văn điêu khắc tinh mỹ trên đó khiến người ta dù thế nào cũng không thể tưởng được, đây sẽ là một bẫy.
“Đây không phải bẫy rập, đây là cửa vào mộ địa.”
Mở miệng chính là Mộc Cận, cô ấy tinh thông các loại văn tự, sau chốc lát nghiên cứu, cô ấy liền phát hiện bí mật trong đó.
“Vậy cửa vào lúc trước……”
“Hẳn là bẫy rập, nếu không cửa vào rõ ràng như vậy, vì sao đến giờ mộ này cũng chưa có dấu vết bị trộm chứ.”
Đường Khanh thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua đây, liền ném xẻng xuống lười nhác nói: “Tôi nói này, tôi tìm được cửa, các vị cũng đừng chỉ nhìn thôi, tay tôi đã nổi bọng nước hết rồi này, giúp một tay đi chứ.”
Nghe được lời này, những người khác đồng loạt tiến lên hỗ trợ, mà ánh mắt cô lại cố ý vô tình đảo qua một vị giáo sư trong đó. Tề Lỗi cũng không động đến cơ quan* (bộ phận bẫy rập/ máy móc) nào cả, người khởi động cơ quan chính là vị này mới đúng.
Nếu không đoán sai, vị giáo sư này hẳn là họ Lâu, chính là Lâu gia năm đó lấy đi hai mắt nam chính.
Tóc Giáo sư Lâu đã trắng xoá, chẳng qua cặp mắt kia vẫn thâm thúy sáng ngời, đặt trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn kia của ông ta, rất không phù hợp