Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 142 : Tế phẩm 3
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Lâu gia xuất hiện ở chỗ này, liền có nghĩa bọn họ đã chờ không nổi, bởi vì chờ không nổi, nên chỉ có thể tự mình tiến đến, chẳng qua bởi vì sợ hãi, ông ta không dám mạo muội xuống đất, nên liền lén mở cơ quan, khiến tiểu tử Tề gia kia ngã xuống trước.
Trong lúc mọi người đều bận việc, thời gian chậm rãi qua đi, mắt thấy thái dương đã sắp xuống núi, vị giáo sư Lâu này rốt cuộc lần nữa động thủ, mở cửa đá ra.
Bởi đã có vết xe đổ, tất cả mọi người đều có chuẩn bị, nên cũng không ai ngã xuống.
Cửa đá cũng không lần nữa khép lại, điều này khiến mọi người bắt đầu cẩn thận quan sát tình hình bên trong cánh cửa, “Tề Lỗi, Giáo sư Lý, hai người nghe thấy không?”
Không ai dám tùy tiện đi xuống, chỉ có thể trước tiên hô lớn ở cửa. Cũng may, không bao lâu sau liền nghe được tiếng đáp lại của bọn họ, “Ở đây, cửa không nguy hiểm, chúng tôi đang nghiên cứu bích hoạ* (tranh vẽ trên tường).”
Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, mọi người rốt cuộc buông tảng đá lớn trong lòng xuống, bởi đã sắp đến thời gian xuống núi, mọi người liền dự định đưa hai người họ lên trước, để sáng sớm mai lại đến sau.
Nhưng Tề Lỗi cùng Giáo sư Lý ở trong mộ địa lại trăm miệng một lời nói: “Dù sao dưới này cũng đều đen sì tối mịt, sao nhất định phải chờ sáng mai.” Nói xong, còn không quên lôi kéo mọi người: “Mọi người không biết, bích hoạ này đẹp đến chừng nào, tôi chưa từng thấy bích hoạ tinh mỹ tuyệt luân như thế.”
Vị Lâu gia này lại chờ không nổi, thấy còn có người do dự liền nói: “Giáo sư Lý nói phải đấy, dù sao có đợi đến mai mới xuống thì dưới kia vẫn đen sì một mảnh, còn không bằng hiện tại liền đi. Mộ địa này tôi tâm niệm đã lâu, cho dù trở về cũng không ngủ được.”
Hai vị giáo sư cùng phụ họa, mọi người cũng liền không do dự nữa.
Cửa vào là một lối đi nhỏ rất dài, hai bên lối đi nhỏ đều có bích hoạ sắc thái hoa mỹ, ánh sáng đèn pin vừa chiếu lên, sắc thái rực rỡ kia liền như mới vẽ hôm qua vậy.
Đường Khanh thực sự bị động tĩnh này dọa cho giật mình, tiếp theo liền nghe được hệ thống hô lớn: “Khanh Khanh, chạy! Chạy sai phương hướng rồi, chạy vào bên trong cánh cửa, đường ra ở bên trong cánh cửa, bên ngoài là ngõ cụt!”
Ngay thời khắc cô quay đầu, cô thấy được từng khối thi thể thối rữa cô đuổi theo cô, mấy thi thể này cũng không giống xác khô nhiều năm, ngược lại giống như vừa mới chết không lâu vậy. Với hiểu biết của cô về zombie ở thế giới tận thế lúc trước, đây đều là vừa mới bắt đầu hư thối, thậm chí còn có mấy chỗ rõ ràng nhìn thấy da thịt vẫn chưa hư hại. Chẳng qua zombie ở thế giới tận thế thì không có lý trí, chỉ là xác không hồn, còn đàn xác thối này hai mắt lại đầy âm ngoan độc ác, bọn họ truy đuổi Đường Khanh, dường như đã xác định nhắm vào cô vậy.
“Ôi sh*t sh*t sh*t sh*t! Thật ghê tởm a a a!” Đường Khanh bị làm cho ghê tởm ra sức chạy vội, lúc này ghê tởm đã vượt qua cả sợ hãi.
Vốn cô còn nghĩ làm thế nào cắt đuôi được thứ này, ai ngờ, vừa mới chạy đến một nửa cô lại gặp Mộc Cận.
“Mộc Cận!” Nhanh chóng liếc mắt nhìn đám hủ thi đuổi theo không bỏ phía sau, cô cắn răng, chỉ có thể ném bùa, “Lôi phù, nổ!”
Lôi phù uy lực rất mạnh, đối với sát thương phạm vi lớn vẫn là một lựa chọn rất không tồi, nhưng thân thể này của mình quá mức rác rưởi, cô căn bản không vẽ ra được mấy lá bùa hữu dụng. Chẳng qua trước mắt cô không có lựa chọn nào khác, nếu như Mộc Cận bị thương, tỷ lệ cô bị ăn có thể lớn lắm nha.
Lôi phù nổ mạnh khiến đám hủ thi bị nổ thành mảnh nhỏ, trong chốc lát toàn bộ mộ thất* (căn phòng trong mộ địa) tanh hôi vô cùng, trong hoàn cảnh như vậy không nôn đã là hiếm có.
“Mộc Cận, cậu không sao chứ?” Chịu đựng cảm giác buồn nôn, cô vừa định quay đầu lại dẫn cô ấy rời đi, đã thấy trên người trên mặt Mộc Cận đều dính mảnh xác thối, nháy mắt, cô lui về sau mấy bước, “Mộc Cận, cậu có khỏe không?”
Mộc Cận lại giống như không có việc gì, “Không sao, đúng rồi, tớ biết một thông đạo an toàn, tớ dẫn cậu qua đó.”
Đường Khanh vừa định nghĩ rốt cuộc cũng là nữ chính, ngay cả mộ địa cũng có thể tìm được chỗ an toàn, thật là lợi hại. Kết quả ngay khi cô nhấc chân chuẩn bị đi theo, lại nghe được hệ thống cảnh báo: “Khanh Khanh, ngươi đừng đi theo, đó không phải nữ chính.”