Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 49 : Ảnh hậu đột kích 18
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Hệ thống đấu võ mồm với Đường Khanh, nhưng động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại.
“Khanh Khanh, thật ra có biện pháp cứu Alex, chỉ là đồ trong gian hàng hệ thống ngươi cũng biết, trừ vật phẩm khen thưởng thì đều phải đổi bằng điểm tích lũy.”
“Ngươi trực tiếp nói cho ta cần bao nhiêu điểm tích lũy đi.”
“Điểm tích lũy mấy đời trước của ngươi tổng cộng là 59, nhưng điểm tích lũy mà thuốc cứu mạng yêu cầu là 100, cũng có nghĩa là cho dù ngươi bỏ ra tất cả điểm tích lũy cũng vẫn chưa đủ.”
“……”
Đường Khanh cạn lời một trận, nói: “Có thể nợ được không?”
“Có thể thì có thể, nhưng ngươi xác định muốn làm như vậy sao? Một khi ngươi nợ, thế giới tiếp theo sẽ trở nên khó khăn.”
Đường Khanh nghĩ một chút, rốt cuộc cũng là người mình ở cạnh hồi lâu, hơn nữa vợ chồng Alex đối với cô cũng rất tốt, nhiệm vụ cô nhất định phải hoàn thành, nhưng cô cũng không phải loại người lãnh khốc vô tình, điểm tích lũy có thể kiếm lại, nhưng người chết rồi, Alex phu nhân nhất định sẽ hắc hóa.
“Lấy thuốc đến đây đi.”
Hệ thống cũng không tiếp tục khuyên ngăn nữa, ở mức độ nào đó mà nói, so với một ký chủ lãnh khốc vô tình, hắn vẫn thích Đường Khanh như vậy hơn, tuy nói vẫn hay đấu võ mồm với cô, nhưng đó cũng chỉ là trêu đùa giữa bạn tốt.
Trong tay Đường Khanh rất nhanh xuất hiện một viên thuốc, cô nắm thuốc trong tay, hít sâu một hơi, lúc này mới nói với Alex phu nhân: “Phu nhân, nếu tôi có thể cứu Alex tiên sinh, bà có thể đồng ý với tôi một việc chứ?”
Alex phu nhân kỳ thật trong lòng đã sớm biết, với trình độ chữa bệnh hiện giờ, cứu Alex là gần như không có khả năng, trước kia lúc bà học đại học, chuyên ngành nghiên cứu chính là sinh vật, thậm chí sau khi tốt nghiệp cũng vẫn luôn làm việc ở phòng thí nghiệm, chỉ là sau khi gặp được Alex mới ngừng nghiên cứu.
Trước mắt Alex bệnh nặng, bà không thể nào từ bỏ ông, cho nên ngay từ đầu liền nghĩ phải dùng thí nghiệm sinh vật trước kia của mình để cứu trị ông ấy.
Chỉ là, nhìn cô gái không quá hai mươi mấy tuổi trước mắt này nói có thể cứu trị Alex, bà cũng không tin tưởng.
Rốt cuộc thì sau vài lần tiếp xúc với cô, bà cũng phát hiện, đối với mấy lĩnh vực như y học hay sinh vật, có thể nói là cô dốt đặc cán mai.
“Phu nhân, lát nữa tôi sẽ chữa trị cho Alex, hẳn là chân ông ấy cũng có thể khôi phục, chỉ là trước đó, bà có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?”
Nếu nói trước kia bà còn chưa tin bản lĩnh của Đường Khanh, thì từ lúc chồng mình tỉnh lại, đối với cô gái dung mạo bất phàm trước mắt này, bà đã bội phục từ đáy lòng.
“Cô nói đi, tôi nhất định đáp ứng tất cả.”
“Thứ nhất, về chuyện viên thuốc này tôi hy vọng bà có thể giữ bí mật.
Thứ hai, tôi hy vọng đời này bà sẽ không đụng tới phòng thí nghiệm mà lúc trước bà muốn dựng nên nữa.”
Alex đã tỉnh rồi, chuyện phòng thí nghiệm này dĩ nhiên bà không còn hứng thú.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
Đường Khanh ở lại Pháp nửa tháng, lâu lâu lại tới cửa châm cứu cho Alex, mà lúc này, lễ trao giải Kim Ưng trong nước đã hừng hực khí thế bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Kim Ưng chính là lễ trao giải danh tiếng nhất của Hoa Quốc, tất cả mọi người đều cực kỳ coi trọng giải thưởng này.
Ngoại trừ Đường Khanh, có thể nói là không một ai vắng mặt, chẳng qua trước mắt khi mọi người nhìn Lục Trạch ngồi trên ghế của Đường Khanh, nói không kinh ngạc chính là gạt người.
Trong một tòa biệt thự ở Pháp, Đường Khanh xem phát sóng trực tiếp trên máy tính, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang tràn đầy hành phúc trên màn hình, khóe miệng cô khẽ gợi lên.
“An Nhiên hôm nay có việc không thể tham gia lễ trao giải, mà tôi là người nhà của cô ấy, giải thưởng lần này liền lên nhận thay.”
Trên mặt MC treo vẻ tươi cười, nội tâm lại chấn động không nhỏ, chỉ sợ nói sai một câu, chọc vị sát thần này không vui, mình sẽ không cách nào lăn lộn trong giới nữa.
“Lục tiên sinh làm bạn trai An Nhiên, lại thay cô ấy tham dự lễ trao giải lần này, có phải mang ý nghĩa chuyện tốt của hai người sắp đến hay không?”
Lục Trạch một tay cầm giải thởng dành cho ảnh hậu, chậm rãi mỉm cười nhìn về phía camera, giọng nói ôn nhu vô cùng, “An Nhiên, chờ em về nước, chúng ta kết hôn nhé.”