Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 50 : Trọng sinh ở tận thế 1

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Edit: Xanh Lá



Lục Trạch đã thâm tình lại nghiêm túc, dáng vẻ này dù ai nhìn thấy đều sẽ không thờ ơ, Đường Khanh cũng không ngoại lệ, chẳng qua cảm động cũng chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc cô không định tùy hứng, cũng không cách nào tùy hứng được, mà khi giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai cô, cô liền biết nên từ biệt với hắn.



Đinh……



Giá trị điểm nhiệm vụ trước mắt: 40



Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Max điểm hoàn thành



Tổng điểm tích lũy trước mắt: 1



Giá trị điểm nhiệm vụ thế giới sau: 100



Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Không gian



Đường Khanh nhìn tổng điểm tích lũy chói lọi kia, khóe miệng hơi giật giật.



“Ta nhớ rõ trước kia đâu có viết tổng điểm tích lũy ra nhỉ?”



“Hệ thống sẽ thăng cấp.”



Nghe hệ thống giải thích, Đường Khanh cũng lười nhiều lời, cô còn nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng thời gian để ở lại, nghĩ một chút, cô quyết định để lại một ca khúc cho Lục Trạch, bàn tay vàng mà thế giới này cho cô đến bây giờ vẫn còn chưa dùng tới đấy.




Đường Khanh cực kỳ suy sụp, lúc này toàn bộ đầu óc đều nghĩ xem nên tiếp tục nhiệm vụ như thế nào, căn bản không có tâm tình ăn cơm sáng. Kia chính là tận thế nha!



Sở Việt nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ trong ngực mình ngây ngốc, ngữ khí mang theo sự bất đắc dĩ lại hết sức yêu chiều, “Lại tùy hứng. Anh đi bảo người chuẩn bị bữa sáng, không cho phép không ăn.” Nói xong, xoa xoa đầu cô, lúc này mới bước xuống giường. Thân hình cao lớn, hơi nổi lên tám múi cơ bụng, không thể không nói, dáng người này thật khiến người ta chảy nước miếng mà.



Sau khi hắn rời đi, Đường Khanh trầm tư nửa ngày, liền lập tức từ trên giường lăn xuống. Đã sắp tận thế tới nơi rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, cô cần phải tích trữ hàng hóa ngay! Cũng may lần này bàn tay vàng là không gian, hẳn có thể chứa đựng không ít đồ vật. Cô nhắm mắt cảm nhận không gian đó, phát hiện không gian rất rộng, bên trong thậm chí còn có hồ nước trong suốt, là linh tuyền không gian, xem ra có thể nuôi sống sinh vật.



Lần này không bị hệ thống lừa bịp, Đường Khanh thoáng thở ra, tiếp theo cô cầm túi xách và thẻ ngân hàng, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi phòng.



Dưới lầu, Sở Việt đang ngồi trên bàn cơm đọc báo, đuôi mắt thoáng nhìn bóng dáng đầy vẻ vội vàng kia, liền đầu cũng không ngẩng, không nhanh không chậm nói: “Lại đây ăn cơm sáng.”



Đường Khanh chần chờ một chút, lúc này mới dừng bước chân, ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn.



Bữa sáng rất nhanh đã được bày biện trên bàn, là một bàn đồ ăn Trung Quốc cực kỳ phong phú.



Đường Khanh vốn tưởng rằng mình sẽ không muốn ăn uống, kết quả nhìn bữa sáng nóng hôi hổi, mới phát hiện bụng mình không biết khi nào đã đói kêu vang, vì thế cũng không do dự, trực tiếp cầm bánh bao kim sa trên bàn bỏ vào trong miệng.



Ngọt ngào mềm mại, hương vị cực kỳ không tồi.



Sở Việt nhìn hai bên má cô phình ra như con sóc, không khỏi buồn cười, “Ăn từ từ, đâu có ai giành ăn với em chứ.”



Đường Khanh vẫn như cũ ăn rất nhanh, hoàn toàn không nghe vào tai lời hắn nói. Đùa à, qua một ngày nữa liền không còn là vấn đề có người giành ăn với cô, mà là vấn đề bảo toàn tính mạng đó!