Chờ Đợi Em

Chương 13 : Âm mưu? - đối đầu ngô gia

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


"Song Nhi " Ngô Trác Thăng  lúc này bước vào.



Nghe tiếng Ngô Trác Thăng, cô quay đầu lại. Hai con người. Hai gương mặt giống nhau đang đối diện với nhau. Còn cô, thì là người đứng giữa.



Cô lúc này khó xử, quay người đi. Còn Ngô Trác Thăng và Hạ Quân Nguyệt cau mày nhìn nhau. 



Tại sao hai gương mặt này lại giống nhau đến vậy? - Ngô Trác Thăng và Hạ Quân Nguyệt cùng suy nghĩ.



"..."



Cả ba im lặng, đến khi Hạ Quân Nguyệt quay người đi. Cô lúc này mới thở nhẹ ra. Cô không thể... đối diện với Hạ Quân Nguyệt được.. vì anh đang ở đây.



Anh lúc này đi đến bên cô. Đưa tay ôm chặt eo cô nói nhỏ:



"Mình đi thôi em"



Cô bất ngờ. Sao anh lại thản nhiên đến vậy chứ? Anh không có cảm giác hay suy nghĩ gì sao?



Cô gật đầu, bước theo anh.



Kéo ghế cho cô ngồi xuống, bản thân anh về chỗ ngồi, ngồi đối diện nhìn cô.



Cô đang suy nghĩ về tên Hạ Quân Nguyệt kia phải không? Tại sao... tên đó bây giờ lại xuất hiện. Lúc nãy, nhìn cô rất mâu thuẫn. 



Cũng phải thôi, đứng giữa với hai người có gương mặt giống nhau như vậy làm cô khó xử luôn mà. Đến thở cô còn không dám nữa là. 



Anh vẫn thắc mắc, tại sao anh và Hạ Quân Nguyệt lại giống nhau đến vậy chứ? Người giống người sao? Nếu là vậy thì đã quá trớ trêu anh và cô rồi. 



Cô muốn quên tên kia, anh lại có gương mặt giống Hạ Quân Nguyệt còn là chồng cô, đã đủ mâu thuẫn rồi, bây giờ anh ta lại về. Tại sao ông trời lại trêu anh và cô như vậy chứ?



"Anh..."- Hạ Như Song bỗng gọi Ngô Trác Thăng.



Cô đang rất mâu thuẫn, cô đã thầm chấp nhận anh. Vậy mà bây giờ tên khốn đó lại trở về, cô nên làm gì đây? Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy?



Cô biết cô đã làm đau anh, cô muốn chấp nhận anh, muốn có cuộc sống mới, nhưng bây giờ... tên khốn đó lại quay về. 



Thật... đời không biết trước được gì mà. Sau này anh và cô có thể đi đến đâu đây?



"Sao vậy em?"- Anh trả lời.



"Anh... ăn gì"- Cô đẩy menu qua cho anh.



Lúc này anh mới nhận ra, nãy giờ anh chỉ lo suy nghĩ mà không đến bữa trưa. Vội hỏi cô ăn gì rồi gọi món. Trước khi phục vụ đi, anh bảo phục vụ mang thêm một li nước cam.



Cô chớp mắt nhìn anh. Anh dưỡng da hay gì sao mà gọi nước cam vậy? Hay... cho cô?



Nhìn biểu hiện trên mặt cô anh cũng đủ hiểu đang thắc mắc gì. Vội nói:




Tắm xong, anh qua thư phòng làm việc. Tháng này và tháng sau anh chắc không có thời gian nghỉ ngơi luôn mất.



Hên là có Ám Dạ Thần và cô không toi anh luôn. Một mình anh làm xong chắc như con tép luôn mất. Hazzz lúc nào anh với cô mới có thời gian riêng cho nhau đây. 



Trong thư phòng được ba mươi phút, cửa phòng mở ra. Là cô, cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa ở nhà. Chắc cô đã dậy và tắm rồi.



"Thăng..." Cô bước vào gọi tên anh.



"Sao em không ngủ nữa đi? Em đang mệt mà" Ngô Trác Thăng  xoay ghế lại nói.



Cô lắc đầu.



"Em không mệt, anh ăn tối không?" Cô hỏi.



Anh gật đầu.



"Vậy đợi em nấu bữa tối nhé? Được không?" Cô lại hỏi.



"Được" Anh gật đầu.



Cô mỉm cười rồi ra khỏi phòng, vội đi xuống bếp nấu bữa tối cho anh.



Anh ngồi trong phòng mỉm cười, cô và anh thật giống vợ chồng thật sự, không giống như trước kia. Anh vui lắm!



Mở latop, anh xem các bảng báo cáo thì Ám Dạ Thần gọi đến.



"Trác Thăng, gia đình bên người bị tai nạn đòi cậu bồi thường không sẽ kiện chúng ta, ngày mai cậu đến công trình lần nữa được chứ?" 



Tiếng Ám Dạ Thần mệt mỏi bên đầu dây. Vì vụ này anh đã không ngủ mấy ngày rồi, bế tắc quá nên anh phải gọi Ngô Trác Thăng, và giờ cả hai lây chung, ai cũng mệt mỏi hết.



"Được. Mà chuyện này cậu đừng cho Song Nhi biết, cô ấy cũng đủ mệt ở công ty rồi" Anh vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.



"Biết rồi, thôi tớ ngủ, mấy ngày không được ngủ rồi, xong vụ này cậu nên cho tớ đi nghỉ mát đấy" - Ám Dạ Thần lười biếng nói.



"Rồi. Nghỉ ngơi tốt đấy" Nói xong anh cúp máy. 



Haizz không có mình anh mà Ám Dạ Thần cũng mệt lây theo. Thật đủ phiền phức mà.



(@Song: ta là người tội nhất nè, đang phải nhanh chóng thức đến sáng vì hoàn nhanh cho mấy người đấy *đau khổ *  )



Dựa đầu vào ghế, xem ra vụ này không đơn giản như vậy. Nhưng trước nay chưa bao giờ có tai nạn hay gì. Sao lần này lại, do ngẫu nhiên sao? 



Không... anh thật sự nghĩ đây không phải là ngẫu nhiên, có âm mưu và có người đứng sau. 



Nhưng... ai dám đối đầu với Ngô gia anh chứ? Anh thật sự nghĩ không ra.