Chờ Đợi Em

Chương 14 : Ngọt ngào - ám sát

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Một lúc sau cô lên gọi anh xuống ăn tối. Anh vui vẻ gật đầu rồi xuống nhà ăn tối cùng cô. 



Ngồi ăn tối, cô và anh luôn gắp thức ăn cho nhau. Cô luôn hỏi anh có vừa miệng không? Có ngon miệng không?



Anh luôn gật đầu, vì cô nấu nên tất cả đều ngon.



"Anh ăn đi" Cô gắp miếng sườn vào chén anh.



Anh cũng gắp cho cô. Ăn cùng cô thế này anh rất vui, rất ấm áp, cảm giác mệt mỏi đã đi hết rồi. Bên cô, cô như động lực của anh vậy, người con gái bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, đã làm anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.



Ăn tối xong, anh bảo cô về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì lại qua thư phòng giải quyết công việc. Nên giải quyết một thể cho chắc.



Ngô Trác Thăng  qua thư phòng, còn cô ngồi trong phòng. Cả hai tiếp tục ngủ riêng sao?



...



Ngồi bên thư phòng đến 12h, Ngô Trác Thăng mệt mỏi dừng lại, hôm nay đến thôi, dù gì anh cũng không phải người máy, nên nghỉ ngơi một chút tốt hơn. 



Qua phòng xem cô sao rồi nhỉ? Không kẻo cô ngủ lại đá mền nữa lại mệt cho xem. 



Mở cửa phòng ra, anh bất ngờ khi thấy cô đang ôm mình ngồi ngay đầu giường. 



Cô đang làm gì vậy?



Ngô Trác Thăng nhẹ nhàng đi lại gần cô, lay nhẹ cô.



"Song Nhi " Anh gọi cô.



Cô lúc này tỉnh ngủ, ngẩn mặt lên nhìn anh.



"Um... anh.. làm xong việc rồi sao?" Cô biết rõ anh sẽ qua phòng cô, nên cô muốn đợi anh. 



Muốn đợi anh ngủ cùng.



"Sao em không ngủ đi?" 



Cô đợi anh sao? Có gì sao?



"Em muốn đợi anh, muốn ngủ cùng anh" Cô đưa tay dụi mắt nói.



Anh sững người, cô đang nói gì vậy? Cô... muốn ngủ cùng anh sao?



Ngô Trác Thăng ngồi xuống, ôm cô vào lòng.



"Được rồi, ngủ đi" Anh nhẹ giọng nói.



Cô lúc này ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.



Anh ôm cô nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cả hai.
Cô gật đầu. Anh rất lạ, anh rất rất lạ luôn.



Xe dừng trước cửa nhà hàng, cô cầu mong đừng gặp Hạ Quân Nguyệt ở đây. Nhưng đâu ngờ, anh và cô vừa bước vào cửa lại thấy Hạ Quân Nguyệt bước ra. Cả ba nhìn nhau, không gian lại im lặng.



Hạ Quân Nguyệt gật đầu, xem như là chào hỏi. Còn Ngô Trác Thăng  thản nhiên mỉm cười nhìn Hạ Quân Nguyệt còn cô đơ luôn.



Hạ Quân Nguyệt đi, anh kéo cô vào nhà hàng. Tuy lúc trước anh rất khó chịu khi nhìn thấy Hạ Quân Nguyệt người có gương mặt giống anh, nhưng giờ anh mặc kệ. Bên cô là được.



Ăn trưa xong, anh đưa cô về công ty. Vừa đến công ty, cô và anh bước xuống xe. Từ đằng xa đâu ra một người phụ nữ điên cuồng cầm dao chạy lại chỗ anh nói: 



"Chết đi"



Cô bất ngờ với người phụ nữ đang chạy lại kia, không suy nghĩ. Cô lao ra đỡ cho anh nhát dao đó. 



PHẬP!



Con dao đâm vào lưng cô một nhát, người phụ nữ kia thấy máu từ cô, sợ hãi quăng con dao đi, bỏ chạy. Bà ta không muốn giết cô mà, bà ta muốn hại anh mà, sao sao cô lại.



Anh trợn mắt, không tin những gì mình nhìn thấy. Ôm cô đầy máu kia.



"Song Nhi, Song Nhi " Ngô Trác Thăng  điên cuồng gọi tên cô.



"T.. hăng.." May quá, anh không sao rồi.



Nhìn thấy anh an toàn, cô nhắm mắt lại.



Anh gần như điên lên, ôm cô vào xe chạy đến bệnh viện. Song Nhi, em đừng xảy ra chuyện gì mà.



Đẩy cô vào phòng cấp cứu, anh bên ngoài với bộ dạng đầy máu. Áo và quần anh đã đầy máu của cô, ngồi như người mất hồn bên ngoài.



Ám Dạ Thần, Sa Mạn Mạn và Lê Ngọc Khánh  nghe tin. Vội chạy đến bệnh viện.



"Song Nhi, cậu ấy sao rồi?" - Sa Mạn Mạn không giữ được bình tĩnh, đi đến lay Ngô Trác Thăng quát.



"Cô ấy... vừa được cấp cứu" Khoảng khắc bà ta lao đến anh với con dao trên tay, anh chưa kịp phản ứng gì cô lại.. đồ ngốc! Tại sao lại đỡ cho anh làm gì chứ?  



Sa Mạn Mạn bụm miệng để không phát ra tiếng khóc, sao cô lại bị thương? Sao lại cấp cứu chứ?



Lê Ngọc Khánh bên cạnh đỡ Sa Mạn Mạn, không thì cô đã ngã rồi. Còn Ám Dạ Thần im lặng, nhìn Ngô Trác Thăng  đang mất hồn kia.



Chết tiệt! Người đàn bà kia đúng là đồ điên mà, lúc nãy anh vừa đến công ty, thấy các nhân viên đang hoảng loạn thì vội hỏi bảo vệ đã xảy ra chuyện gì. 



Bảo vệ tả lại hình dáng của người đàn bà kia, Ám Dạ Thần  nhớ ra là người vợ của người chồng bị tai nạn kia. 



Chết tiệt!



Người đàn bà điên kia sao lại dám làm vậy chứ?